Khí Vũ Trụ

Chương 315: Chúng ta là bạn phải không? (1)

Cũng có lẽ là do trong lòng nàng không muốn nhìn thấy Lam Tiểu Bố ở Mưu Bắc tiên thành, mà muốn gặp Lam Tiểu Bố tại Lạc Kích cốc.
Đường xá có xa xôi đến đâu cũng có lúc kết thúc, Liễu Ly cất pháp khí phi hành của mình, lần này bôn ba khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng đến Lạc Kích cốc. Nhìn Lạc Kích cốc phủ đầy sương mù, sắc mặt Liễu Ly có chút hoảng hốt.
Nàng đã từng đến nơi này một lần, lúc trước là sư phụ dẫn nàng đến đây, lúc đó hình như nàng cũng vừa mới Uẩn Đan thành công.
Lúc đó, nàng vô cùng hăng hái, không chỉ là toàn bộ Tây Côn Lôn phái, cho dù là toàn bộ Nguyên Châu, Liễu Ly nàng cũng là người khiến phần lớn tu sĩ hâm mộ.
Giống như trải qua một vòng luân hồi, bây giờ khi nàng đến đây một lần nữa, vẫn là Uẩn Đan cảnh. Điều khác biệt là, lúc trước nàng là con cưng của Tây Côn Lôn phái, mang theo ánh sáng thánh nữ truyền thừa tương lai đến đây. Mà hôm nay, nàng chỉ là một tu sĩ đã đi đến cùng đường, sắp phải bỏ mạng nơi hoang dã, một mình đến đây.
Lúc trước nàng đến đây, là vì sư phụ muốn dẫn nàng đi thăm thú khắp Nguyên Châu, tăng vốn hiểu biết của nàng. Hôm nay nàng đến đây, là bỏi vì trước khi chết nàng muốn gặp lại người bạn duy nhất của mình. Không, là người bạn duy nhất mà trong lòng nàng tự nghĩ.
Sương mù lượn lờ trước mặt là cái gì, Liễu Ly hiểu rất rõ, đó là độc chướng. Đừng nói là nàng bây giờ, cho dù có sự phụ của nàng ở đây, chỉ sợ cũng không thể nào đi xuyên qua màn độc chướng này mà vẫn bình yên vô sự.
Liễu Ly kinh ngạc nhìn độc chướng kia, nàng nên ở chỗ này chờ Lam Tiểu Bố. CHỉ cần Lam Tiểu Bố đến Lạc Kích cốc thì tất nhiên sẽ đi qua nơi này.
Liễu Ly ngồi xuống, nhìn độc chướng đến ngẩn người. Thời gian từ từ trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, Liễu Ly lại đứng lên lần nữa. Nàng cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, Lam Tiểu Bố mà không tu luyện đến Nhân Tiên, hoặc thậm chí là hậu kỳ Hư Thần cảnh, cũng sẽ không đến nơi này, còn nàng thì sắp chết rồi.
Chết ở bên ngoài màn độc chướng này, còn không bằng chết ở trong đó. Lam Tiểu Bố nói có thể trị độc cho nàng, đây chẳng qua chỉ là một câu an ủi ngoài miệng mà thôi. Trong tương lai có lẽ Lam Tiểu Bố sẽ nhận ra xương cốt của nàng, nhặt xác giúp nàng. Thế thì xem như mình nợ hắn một lần đi.
Khi đã thả xuống hết tất cả chấp niệm trong lòng, Liễu Ly dứt khoát bước vào trong độc chướng.
Cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé rách truyền đến, Liễu Ly lại càng ngày càng lạnh nhạt, nàng thậm chí còn bước đi nhanh hơn. Nàng rất rõ, nếu như không nhanh chân hơn, nàng sẽ chết trong màn độc chướng này. Trong tương lai cho dù Lam Tiểu Bố có đến, thậm chí sẽ không biết nàng đã tới nơi này, bởi vì xương cốt của nàng sẽ bị độc chướng che khuất.
Khi Liễu Ly xuyên qua độc chướng, không có sát khí công kích đến, trong lòng thầm than, nàng đoán có lẽ Lam Tiểu Bố đã đến lấy họa kích đi rồi. Nếu không thì chỉ cần nàng vừa đi xuyên qua màn độc chướng kia, lập tức sẽ bị sát khí đáng sợ công kích.
Liễu Ly không quay đầu lại, nàng tiếp tục đi về phía họa kích.
Rất nhanh, Liễu Ly dại ra, nàng nhìn thấy họa kích và một người đầy máu. Người kia đang ngồi bên dưới họa kích, tựa như chết đã lâu. Nhưng Liễu Ly biết rõ, người kia không chết, bởi vì ngẫu nhiên sẽ có một tia máu bắn ra.
Lam Tiểu Bố? Liễu Ly lập tức phản ứng lại, đây tuyệt đối là Lam Tiểu Bố, nàng sẽ không nhìn lầm.
Liễu Ly dốc hết toàn bộ chân nguyên xông về phía Lam Tiểu Bố sau đó không chút do dự nắm lấy họa kích.
Đối với họa kích này, Liễu Ly hiểu nhiều hơn Lam Tiểu Bố một chút, rất biết rõ thanh họa kích này ẩn chứa sát khí, lệ khí cực nặng, lúc này Lam Tiểu Bố lại nắm chặt họa kích không đi, nhất định là đang liều mạng chống cự lại sát khí và lệ khí trong họa kích. Nếu như lúc này mà nàng lại lôi Lam Tiểu Bố đi, không phải giúp Lam Tiểu Bố mà là hại Lam Tiểu Bố.
Cho nên nàng điên cuồng muốn giúp Lam Tiểu Bố rút họa kích ra, chỉ có như vậy mới không khiến Lam Tiểu Bố bị thương.
Phốc! Một tia máu bắn ra từ trên người Liễu Ly. Cho dù sát khí trên họa kích đã bị Lam Tiểu Bố hấp thu và ngăn cản đến 99%, nhưng 1% còn lại, Liễu Ly vẫn không thể nào chịu đựng được.
Cả người Liễu Ly nhanh chóng nhuộm đầy máu, nhưng Liễu Ly vẫn không hề buông tay ra, ngược lại càng điên cuồng vận dụng chân nguyên của mình, rút họa kích lên.
Cho dù Liễu Ly có liều mạng giúp đỡ Lam Tiểu Bố, trên thực tế thì đối với hơi thở sát phạt đáng sợ trên thân họa kích, sự hỗ trợ của Liễu Ly chỉ như một hạt cát trên sa mạc mà thôi.
Có đôi khi chuyện thắng bại chỉ cách nhau một lằn ranh. Lam Tiểu Bố đang giằng co với họa kích, sự giúp đỡ không có ý nghĩa gì này của Liễu Ly, lại trở thành nhân tố giúp Lam Tiểu Bố phân thắng bại với sát khí và lệ khí của họa kích.
Sau khi cảm nhận được chân nguyên của mình có thể ngăn chặn được sát khí kia, Lam Tiểu Bố lập tức điên cuồng luyện hóa họa kích.
Răng rắc! Đạo cấm chế thứ nhất bị luyện hóa. Cùng lúc đó, Lam Tiểu Bố cũng cảm nhận được Nguyên Thần của mình nhẹ hơn, sau đó thần niệm tăng vọt, đây là do Đoán Thần Thuật đã bước vào cấp năm. Chân nguyên và thần niệm của Lam Tiểu Bố lập tức tăng cường. Họa kích đang cắm dưới mặt đất hơi nhúc nhích một chút. Lúc này Lam Tiểu Bố làm sao có thể bỏ qua cơ hội này? Hắn lập tức thiêu đốt chân nguyên và thần niệm, vận chuyển lực lượng đến mức cao nhất, hơn nữa còn đang tiếp tục tăng cao.
Họa kích cắm trên mặt đất cứng rắn, nhưng dưới sự điên cuồng thiêu đốt chân nguyên và thần niệm đã bị rút lên.
Oanh! Thật giống như có gì đó bị xé nứt, một đạo vòng xoáy đáng sợ xuất hiện, trong đó xen lẫn hơi thở hư không mênh mông.
Lam Tiểu Bố nhanh chóng lùi lại phía sau, mà Liễu Ly không có thực lực như Lam Tiểu Bố, lập tức bị lỗ đen hút đi.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố mới biết được nguyên nhân gì, hắn nhanh chóng giơ họa kích lên, gọi lớn, “Ngươi mau bắt lấy…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận