Khí Vũ Trụ

Chương 286: Cửu Châu sơn cặn bã (2)

Một đạo phong nhận lướt qua, sau đó là hai hỏa cầu, một nam một nữ kia lập tức biến mất.
Hàn Duyệt dại ra, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc Liễu âm tinh thần sa sút luôn ở cùng mình tại Ám Loan chiểu lại chính là Liễu Ly tiên tử cao cao tại thượng của Tây Côn Lôn phái
Liễu Ly đã từng là đối tượng khiến những tán tu như bọn họ ngưỡng mộ, so với Liễu Ly, bọn họ chênh lệch như trời với đất. Không ngờ rằng, tiên tử mà nàng ngưỡng mộ kia, vậy mà lại đi theo nàng giãy dụa sinh tồn ở Ám Loan chiểu suốt mấy năm qua.
Lam Tiểu Bố lại cảm thấy vô cùng khó hiểu, Liễu Ly sao có thể rời khỏi Tây Côn Lôn phái , hơn nữa Tây Côn Lôn phái cũng sẽ không để Liễu Ly rời đi đâu.”Tu vi của Liễu Ly là gì?” Ánh mắt Lam Tiểu Bố chuyển lên người Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt vội vàng cung kính trả lời, “Ta không biết Liễu âm chính là Liễu Ly, tu vi của nàng hình như cũng không khác gì ta lắm.”
Hàn Duyệt vừa hay mới vừa bước vào Uẩn Đan cảnh, Lam Tiểu Bố khẳng định tu vi Liễu Ly không thể nào giống như Hàn Duyệt được, chắc hẳn là cao hơn Hàn Duyệt.
Vậy tại sao Liễu Ly lại muốn rời khỏi tông môn? Nếu như không phải chủ động rời đi, là Tây Côn Lôn phái đuổi nàng đi sao?
Tựa như cảm thấy câu trả lời này không chính xác lắm, Hàn Duyệt lại bổ sung một câu, “Thân thể Liễu âm hình như không được tốt lắm, nàng thường xuyên lộ ra dáng vẻ suy yếu…”
Lam Tiểu Bố nghe thấy vậy thì lập tức hiểu được. Điều này rõ ràng là độc trong người Liễu Ly khi ở Côn Khư vẫn còn chưa được giải hết, mặc dù hắn có biện pháp giải độc, nhưng Tây Côn Lôn phái lại hữu danh vô thực. Một cái tông môn lớn như vậy, ngay cả độc này cũng không biết cách giải.
Dựa theo phương thuốc giải độc mà Vũ Trụ Duy Mô xây dựng ra, độc của Liễu Ly nếu như vẫn còn chưa giải được, vậy thì cho dù có dùng Ngũ Thải Tiên Chi, còn uống Ngũ Chi Dịch, tu vi cũng sẽ càng ngày càng yếu. Khi tu vi của Liễu Ly rơi xuống Uẩn Đan cảnh, mạng nhỏ cũng khó có thể bảo vệ được.
Ở quảng trường Côn Khư, Liễu Ly đã giúp mình một tay, mình cũng đã cứu nàng một mạng. Nhưng mà bây giờ, hắn nhất định phải lập tức chạy về Mưu Bắc tiên thành.
Cái thứ rác rưởi Cửu Châu sơn kia, vậy mà dám ra tay với Mưu Bắc tiên học viện, chỉ hy vọng những cặn bã kia không làm gì Mưu Bắc tiên thành, nếu không thì hắn cũng sẽ không khách sáo đâu. Lam Tiểu Bố hắn cũng không phải loại người để mặc cho người ta bắt nạt.
“Ngươi có biết chuyện Mưu Bắc tiên học viện bị chèn ép không?” Lam Tiểu Bố lại hỏi một câu.
Hàn Duyệt lắc đầu, “Ta không biết, nếu như ta biết ta cũng sẽ không đi Mưu Bắc tiên thành.”
“Vậy bây giờ ngươi có muốn đến Mưu Bắc tiên thành không?” Lam Tiểu Bố lại hỏi.
Hàn Duyệt nhỏ giọng nói, “Vãn bối muốn quay về Ám Loan chiểu.”
Đối với nàng mà nói, Cửu Châu sơn cũng giống như trời, Cửu Châu sơn đã bắt đầu chèn ép Mưu Bắc tiên học viện của Mưu Bắc tiên thành, vậy thì sớm muộn gì Mưu Bắc tiên học viện cũng sẽ bị xử lý. Không chỉ như vậy, Mưu Bắc tiên thành cũng sẽ bị liên lụy, đã như vậy, nàng còn đến Mưu Bắc tiên thành làm gì.
Lam Tiểu Bố gật đầu, lấy ra hai bình ngọc đưa cho Hàn Duyệt, “Hai viên đan dược này tặng cho người.”
Nói xong trực tiếp lấy pháp bảo phi hành ra, nhanh chóng xông về phía Mưu Bắc tiên thành.
Hàn Duyệt thở ra một hơi, nàng lo lắng vị tiền bối này sẽ dùng hỏa cầu đốt nàng luôn. Cũng may tiền nối không giết nàng, ngược lại còn cho nàng hai viên đan dược.
Nhìn bình ngọc trong tay một chút, tay Hàn Duyệt run lên, nàng suýt chút nữa đã hét thành tiếng. Vũ Lâm Đan, đây là linh đan cấp năm đấy. Nàng ở Ám Loan chiểu cả một đời, chỉ sợ cũng không thể dùng nổi loại đan dược đỉnh cấp này. Lại nhìn bình ngọc thứ hai, nàng cảm giác đầu mình có chút quay cuồng. Ngũ Hành Bồi Chân Đan, đây là đan dược để bước vào Kim Đan cảnh đó.
Trái tim Hàn Duyệt nhảy bang bang, nàng nhanh chóng cất kỹ đan dược, quay người nhanh chóng rời đi. Nàng bị thương, không cần dùng Vũ Lâm Đan, bây giờ nàng chỉ cần ở Ám Loan chiểu bế quan mấy năm chắc chắn có thể bước vào Kim Đan cảnh
Khi Lam Tiểu Bố về đến bên ngoài Mưu Bắc tiên thành, tức giận đến bể phổi.
Bên ngoài Mưu Bắc tiên thành bố trí một Cách Ly Trận, Cách Ly Trận này chỉ là trận pháp cấp bốn, có hai tên tu sĩ trông coi ở cửa lớn Cách Ly Trận. Cho dù bất cứ kẻ nào tiến vào Mưu Bắc tiên thành, đều phải đi qua Cách Ly Trận này.
Chuyện này thì cũng thôi đi, khiến Lam Tiểu Bố nổi giận lôi đình chính là, hắn tận mắt nhìn thấy một tu sĩ đi ra từ Mưu Bắc tiên thành sau khi đi qua Cách Ly Trận, bị thu mười viên linh thạch. Hơn nữa không phải chỉ dừng ở đó, một trong hai tên hộ vệ kia còn dùng tay đập vào mặt người tu sĩ đi ra ngoài này, đồng thời quát, “Cút đi, Mưu Bắc chỉ là một nơi rác rưởi thôi, vậy mà cũng xứng được gọi là tiên thành à?”
“Trả linh thạch lại cho người ta.” Lam Tiểu Bố đi đến cửa vào Cách Ly Trận, nếu như không phải vì muốn hỏi thăm rõ ràng, hắn đã trực tiếp ném hai cái hỏa cầu tiêu diệt luôn hai tên Ngưng Đan sâu kiến này.
“Tiểu tử, phách lối quá nhỉ, bên ngoài đi vào cần phải nộp 100 linh thạch hạ phẩm. Nhưng mà ngươi dám phách lối như vậy, cần phải bò qua chỗ này của ông đây mà đi qua…”
Tu sĩ thu linh hạch kia nói xong thì chỉ chỉ dưới háng mình.
“Thành chủ?” Tu sĩ bị thu mười viên linh thạch hạ phẩm, còn bị đánh một bạt tai kia nhận ra Lam Tiểu Bố, khiếp sợ kêu lên.
“Hóa ra là thành chủ của Mưu Bắc tiên thành, Cách Ly Trận này là do Cửu Châu Sơn và năm đại tông môn cấp năm liên hợp với nhau bố trí. Mưu Bắc tiên thành làm trái quy định tu tiên ở Nguyên Châu, cường giả Nhân Tiên của Cửu Châu Sơn ta chẳng mấy chốc sẽ đến đây thôi.” Một tên tu sĩ canh giữ Cách Ly Trận lập tức nói.
Có lẽ vì Lam Tiểu Bố là thành chủ, lúc hắn ta nói chuyện vẫn ôm quyền mà nói.
:Ha ha…” Lam Tiểu Bố tức quá hóa cười, ở địa bàn của hắn bố trí Cách Ly Trận, thu linh thạch của tu sĩ đi ra đi vào không nói, còn đánh vào mặt họ.
Cuối cùng Lam Tiểu Bố lười không thèm nói nữa, trực tiếp ném hỏa cầu ra.
Tên tu sĩ kia há to mồm, không thể tin được nhìn mạng nhỏ của mình tán loạn trong hỏa cầu, thậm chí ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận