Khí Vũ Trụ

Chương 2504 - Giúp một chút mà còn phải lấy đạo mạch ra.

Đây là gia hỏa đầu tiên sau khi bị hắn cuốn vào trong Luân Hồi Kiều mà còn có thể chạy thoát, cho dù Lam Tiểu Bố biết, gia hỏa này chắc hẳn cũng không thể nào tu luyện đến bước đại đạo thứ tám nữa, thậm chí đến bước đại đạo thứ bảy cũng không có tư cách. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, đồng thời cũng biết Luân Hồi Kiều của mình muốn nghiền ép được cường giả đại đạo chân chính còn thiếu một chút mồi lửa. Thần thông Lục Đạo Luân Hồi, còn cần phải tiếp tục hoàn thiện.
Thất Trụ Thiên ngay cả vết máu ở khóe miệng cũng không lau đi, hắn ta vẫn cảm thấy khó có thể tin được. Có phải là hắn ta bế quan một khoảng thời gian quá dài cho nên đại vũ trụ đã xảy ra biến hóa long trời lở đất rồi? Những hậu bối này đều lợi hại như vậy à? Từng người rõ ràng đều là hậu bối còn chưa đến bước đại đạo thứ bảy, vậy mà không những có thể khiêu chiến với Đạo Tổ, mà còn có thể giết chết cường giả bước thứ tám?
Còn cả bước thứ tám sao đột nhiên nhiều hơn thế? Loại người như Vương Tùng Kinh cũng có thể bước vào bước thứ tám, cái này thì cũng thôi đi, bên cạnh còn có một gia hỏa sắp bước vào bước thứ tám.
“Bố gia làm thật đẹp, giết thật hay.” Phương Chi Khuyết vui mừng, nhìn thấy Lam Tiểu Bố xử lý Vương Tùng Kinh, hắn ta sao chỉ đơn giản là vui mừng chứ?
Nếu Vương Tùng Kinh hôm nay có thể chạy thoát, Phương Chi Khuyết hắn ta cũng chẳng có gì tốt.
“Vương Tùng Kinh chắc hẳn đã chạy rồi, nhưng mà xem như có chạy thoát, cũng chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Không tệ, người trẻ tuổi. Còn nữa, đa tạ ngươi, nếu như không có ngươi và Phương đạo hữu, hôm nay ta chỉ có thể lựa chọn rút lui.” Thất Trụ Thiên hiếm thấy mà biểu dương Lam Tiểu Bố một câu, tiện thể cảm tạ một chút.
Lam Tiểu Bố cũng không thèm để ý, cất Luân Hồi Kiều đi, nghiêm mặt nói, “Ngươi này lớn gan như vậy, lại dám ra tay với Đạo Tổ, ta đương nhiên sẽ không màng gì cả mà liều mình hỗ trợ.”
Thất Trụ Thiên cạn lời, tên tiểu tử này cũng giống như tên tiểu tử đã lừa hắn ta một đầu đạo mạch cực phẩm lúc trước. Ngươi tôn kính ta như vậy, không màng tất cả mà giúp ta? Trừ lúc ra tay còn tính là ra sức, sao ta chẳng hề cảm nhận được thái độ của ngươi tôn kính với ta như thế chứ?
“Ừm, không tệ…” Biết rất rõ là Lam Tiểu Bố đang nói láo, nhưng mà Thất Trụ Thiên chỉ có thể gật đầu, vẻ mặt ấm áp khen một câu.
Lam Tiểu Bố lập tức nói, “Đây là chuyện phải làm, lần trước ta và lão Phương cũng giúp một Đạo Tổ khác. Đạo Tổ đó mới gọi là hào phóng, tiện tay cho ta một đầu đạo mạch cực phẩm.”
Thất Trụ Thiên lập tức nghẹn lời, hắn ta cuối cùng cũng hiểu vì sao Lam Tiểu Bố lại giúp hắn ta, chính là nhìn trúng Hỗn Độn Quy Tắc Tương trên người hắn ta. Nhưng mà người trẻ tuổi này còn tính là có tinh thần trọng nghĩa, nếu không thì cũng không phải là giúp hắn ta đối phó với Vương Tùng Kinh, mà là giúp Vương Tùng Kinh đối phó với hắn ta.
Đương nhiên cũng có khả năng không phải là do đối phương có tinh thần trọng nghĩa, mà là đối phương lo lắng sau khi hắn ta bị xử lý rồi, chưa chắc có thể mở được thế giới của Đạo Tổ ra, nếu như mở thế giới của Đạo Tổ không được, vậy thì đương nhiên là không thể lấy được Hỗn Độn Quy Tắc Tương. Giúp hắn ta xử lý Vương Tùng Kinh, bản thân mình là một Đạo Tổ, tuyệt đối không thể nào qua loa tắc trách được.
Nếu như trên người thật sự có Hỗn Độn Quy Tắc Tương, Thất Trụ Thiên cũng không để ý, đương nhiên lấy hai bình ra cho hai người này, nhưng mà trên người hắn ta không có Hỗn Độn Quy Tắc Tương.
“Đạo mạch này thưởng cho ngươi.” Thất Trụ Thiên nói xong thì lấy một chiếc nhẫn ra ném cho Lam Tiểu Bố, thân hình lóe lên, lập tức biến mất.
Lam Tiểu Bố vươn tay ra cầm lấy chiếc nhẫn, nhìn thấy bên trong là một đầu đạo mạch cực phẩm, hắn cười ha ha nói, “Đạo Tổ này đúng là hơi hẹp hòi, thà rằng cho ta một đầu đạo mạch cực phẩm cũng không chịu cho ta chút Hỗn Độn Quy Tắc Tương. Không biết gia hỏa này lấy được Hỗn Độn Quy Tắc Tương ở đâu, ta lại quên hỏi mất rồi.”
Còn một việc nữa Lam Tiểu Bố muốn hỏi Thất Trụ Thiên, đó chính là Thạch Trường Hành thế nào rồi. Chỉ là Thất Trụ Thiên đi quá nhanh, hắn hoàn toàn không có cơ hội hỏi thăm.
Phương Chi Khuyết vừa cười vừa nói, “Vẫn là Bố gia oai phong, nói giết bước thứ tám là giết bước thứ tám.”
Lam Tiểu Bố cất đạo mạch cực phẩm đi, từ tốn nói, “Ngươi không nghe lời Đạo Tổ vừa nói sao, vừa rồi vẫn chưa xử lý được Vương Tùng Kinh, gia hỏa này chạy trốn rồi.”
“He he, chạy trốn thì sao chứ, chỉ sợ cả đời này gia hỏa này cũng không có cơ hội bước vào bước đại đạo thứ bảy, chứ đừng nói là bước đại đạo thứ tám.” Phương Chi Khuyết cười he he nói.
Sau khi nói xong, Phương Chi Khuyết dường như có nghĩ đến chuyện gì đó, nói tiếp, “Bố gia, bây giờ chúng ta có đến Chân Diễn Thánh Đạo không?”
Sau khi xử lý Vương Tùng Kinh, dường như Phương Chi Khuyết đã có chút tự mãn.
Lam Tiểu Bố lơ đãng nhìn một vùng cỏ hoang ở đằng xa, nói, “Tên Phù Sùng kia nói cũng đúng, ta chỉ có thù với Quan Xung, không có thù với Chân Diễn Thánh Đạo. Ta không đi đánh hộ trận của Chân Diễn Thánh Đạo nữa, chẳng qua nếu như hắn ngăn cản ta báo thù, vậy thì đừng trách ta không khách sáo. Đi thôi, về trước rồi nói.”
Lam Tiểu Bố và Phương Chi Khuyết vừa đi, tại vùng cỏ hoang mà Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm kia đột nhiên xuất hiện một bóng người, hắn ta nhìn bóng lưng Lam Tiểu Bố đi xa cũng không đuổi theo. Hắn ta định đuổi giết Lam Tiểu Bố và Phương Chi Khuyết, nhưng bây giờ hắn ta không dám tiếp tục đuổi theo nữa.
Thực lực của Lam Tiểu Bố so với bước đại đạo thứ bảy Phương Chi Khuyết kia còn có vẻ đáng sợ hơn, hắn ta có thể khẳng định mình đuổi theo không giết được Lam Tiểu Bố. Mà loại cường giả như Lam Tiểu Bố, bước vào bước đại đạo thứ bảy, tuyệt đối là chuyện chắc như đinh đóng cột. Nếu như hắn ta không giết được Lam Tiểu Bố, thù hận giữa Chân Diễn Thánh Đạo và Lam Tiểu Bố kia sẽ không còn giới hạn ở chỗ Quan Xung nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận