Khí Vũ Trụ

Chương 678: Vạch mặt

Khi Lam Tiểu Bố nghe lời Cung Doãn Kỳ nói, đã biết người này không hiểu gì về trận đạo cả. Hắn chỉ biết mình tiến vào trong cấm trận phong ấn kia bố trí trận kỳ là chuyện vô cùng nguy hiểm, rất có thể phải vứt lại mạng nhỏ của mình ở đó, cho nên nhắc nhở mình một khi bố trí xong trận kỳ thì phải lập tức ra ngoài. Nhưng lại không biết, đối với mấy tên tiến đế còn lại, một khi hắn bước vào cấm trận phong ấn thì nhất định phải chết.
“Vậy đa tạ Cung đạo hữu, bởi vì tu vi của ta thấp, ta lo là sau khi bố trí trận kỳ xong sẽ không kịp lao ra ngoài. Không bằng Cung đạo hữu đi cùng với ta đi, chờ sau khi ta bố trí trận kỳ xong, Cung đạo hữu sẽ lập tức kéo ta ra ngoài, như thế nào?” Lam Tiểu Bố ôm quyền, vô cùng khách sáo nói.
Cung Doãn Kỳ sửng sốt, Lam Tiểu Bố đi vào rất nguy hiểm, nếu như hắn có thể dựa vào độn thuật, có thể kéo Lam Tiểu Bố ra ngoài trong chớp mắt hay không?
Ngay khi Cung Doãn Kỳ còn đang tự suy nghĩ, Bạch Hợi đã nói, “Bố trí trận kỳ chỉ cần một người làm là được, nếu bên chúng ta ít đi một người, ta lo sau khi Lam đạo hữu bố trí xong trận kỳ, chúng ta lại không mở phong ấn ra được. Dù sao thì tu vi của chúng ta vẫn còn chưa khôi phục, thậm chí chỉ mới khôi phục được một hai phần thôi.”
“Chuyện này…” Cung Doãn Kỳ có chút do dự, hắn có ấn tượng khá tốt về Lam Tiểu Bố, từ đầu tới đuôi Lam Tiểu Bố đều vô cùng thành thật, không có từ chối chuyện gì. Không giống loại người như Bạch Hợi và Liễu Ngôn Tân, làm chuyện gì cũng phải tính toán thiệt hơn.
Nhưng mà Bạch Hợi nói cũng đúng, lỡ như thiếu đi một người, vậy bọn hắn chuẩn bị lâu như vậy chẳng phải thành công cốc sao?
“Lam đạo hữu, cứ dựa theo cách trước đó mà làm. Chỉ cần chúng ta có thể công kích phong ấn cùng lúc với trận kỳ của ngươi, vậy sẽ có thể phá vỡ phong ấn, lúc đó ngươi cũng không gặp nguy hiểm gì cả. Nếu như chúng ta thiếu đi một người, không thể phá vỡ phong ấn kịp thời, vậy thì chỉ sợ ngươi cũng gặp nguy hiểm.” Liễu Ngôn Tân nói.
“Đúng vậy, Lam đạo hữu.” Cung Doãn Kỳ quyết định.
Lam Tiểu Bố lập tức biết, Cung Doãn Kỳ này cũng chỉ là một người tham gia mà thôi, người hiểu biết nơi này nhiều nhất chính là Bạch Hợi và Liễu Ngôn Tân. Phỉ Văn Trạch không nói lời nào, Lam Tiểu Bố không biết tâm tư của gia hỏa này ra sao. Còn Đồng Gia kia, sợ là cũng giống như Cung Doãn Kỳ, không biết nhiều chuyện trong này.
Bởi vậy có thể thấy được, tiên trận đế cấp chín không phải là Bạch Hợi thì chính là Liễu Ngôn Tân. Mà Bạch Hợi đã từng đến nơi ở của mình, hình như không phát hiện ra Ẩn Nặc tiên trận cấp chín mà mình đã bố trí. Nói như vậy, Liễu Ngôn Tân chính là tiên trận đế cấp chín.
“Được, vậy ta đi vào trước.” Lam Tiểu Bố đương nhiên sẽ không nói nhảm nhiều nữa, sau khi hắn nói xong thì không chút do dự tiến vào trong cấm trận phong ấn kia.
Nhìn thấy Lam Tiểu Bố vọt vào trong, Bạch Hợi vô cùng vui mừng, đồng thời nói, “Chúng ta cũng chuẩn bị ra tay thôi.”
“Được, chúng ta phải nhanh chóng ra tay, nhất định phải hô ứng với trận kỳ của Lam đạo hữu.” Cung Doãn Kỳ là người đầu tiên xông về lối đi phong ấn ở đằng trước, đồng thời lấy pháp bảo của mình ra.
Lá trận kỳ đầu tiên của Lam Tiểu Bố ném xuống, toàn bộ cấm trận phong ấn lập tức thay đổi. Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã bị cấm trận cuốn đi, đừng nói là đi ra, cho dù là thần niệm cũng đã bị khóa lại.
Đúng như những gì Lam Tiểu Bố suy nghĩ trước đó, bây giờ hắn nhất định phải luôn luôn bố trí trận kỳ, nếu không thì sẽ bị cuốn vào trong đại trận phong ấn kia hóa thành hư vô. Sau khi ném một lá trận kỳ xuống, cấm trận phong ấn tiếp theo lập tức xuất hiện, không ngừng tuần hoàn, tựa như vĩnh viễn không dừng lại.
Lam Tiểu Bố cũng để tâm chút nào, chuyện này vốn nằm trong dự đoán của hắn, hắn không ngừng ném trận kỳ ra, nhưng mà trận kỳ ném ra không còn nằm trong giới hạn để kích phát cấm trận phong ấn nữa, mà là bắt đầu bố trí tiên trận của mình.
Đẳng cấp của cái cấm trận phong ấn này rõ ràng đã vượt qua tiên trận cấp chín, cũng bởi vì thời gian quá lâu, nên bây giờ chỉ còn là một tiên trận cấp bảy. Tương đương với đẳng cấp của một tiên trận cấp bảy, nhưng lại không hề đơn giản như tiên trận cấp bảy. Ít nhất thì có rất nhiều chỗ bên trong cấm trận phong ấn này hắn không hiểu rõ, có nhiều chỗ thì bị hư hại quá mức, có chỗ lại quá huyền ảo.
Cùng lúc đó, năm người Bạch Hợi vọt vào thông đạo phong ấn phía trước, cũng lấy pháp bảo của mình ra đánh xuống.
Chỉ một lát sau, một tiếng răng rắc vang lên bên tai mọi người, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng, bọn họ biết Lam Tiểu Bố bố trí trận kỳ đã có tác dụng, nếu không thì bọn họ cũng không thể chạm đến cái cấm trận phong ấn này. Ngay cả chạm còn không chạm được thì đừng nói đến chuyện công kích.
Cung Doãn Kỳ thở dài, hắn biết Lam Tiểu Bố vẫn chưa đi ra, đồng thời hắn cũng biết Bạch Hợi và Liễu Ngôn Tân nói dối. Đừng nói là Lam Tiểu Bố, cho dù hắn có đi vào trong cấm trận phong ấn kia bố trí trận kỳ, cũng sẽ không thể ra ngoài được. Cái cấm trận phong ấn kia một khi kích phát, sẽ lập tức cuốn trận pháp sư bên trong đó đi.
Nhìn cấm trận phong ấn đã vỡ ra, còn đang không ngừng xoay tròn, bọn người Bạch Hợi thở phào một hơi. Bọn họ lo lắng nhất chính là sau khi Lam Tiểu Bố phát hiện ra mình không thể ra ngoài được thì dứt khoát đập nồi dìm thuyền, không bố trí trận kỳ nữa, thà rằng bị cấm trận phong ấn giết chết. Xem ra Lam Tiểu Bố vẫn muốn sống, cho nên mới không ngừng bố trí trận kỳ.
Tất cả mọi người đều điên cuồng công kích, một khi cái cấm trận phong ấn này ngừng vận chuyển, bọn họ có tiếp tục công kích nữa cũng vô dụng.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đang cau mày, trải qua thời gian dài cố gắng như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện một tia sáng. Bây giờ ở trước mắt hắn có hai sự lựa chọn, một là bố trí trận kỳ Hồi Hoàn ở Khảm vị, như vậy thì hắn có thể mở phong ấn này ra, bị truyền tống đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận