Khí Vũ Trụ

Chương 1922 - Chém tận giết tuyệt (2)

Giờ phút này, nếu như Bồng Vượng có thể tức giận, thậm chí hắn ta còn muốn đá văng đầu Bạch Tích Tích rồi. Là đầu óc như thế nào mới có thể làm ra loại chuyện não tàn này? Cướp đoạt Thần Thú của người khác là chuyện bình thường, nhưng ngươi cũng phải nhìn xem chủ nhân của Thần Thú này là ai chứ? Chủ nhân đáng sợ như người trước mắt này, Thần Thú của hắn mà ngươi cũng dám cướp sao?
“Bành!” Sau khi tìm thấy Thái Xuyên, Lam Tiểu Bố không còn nương tay nữa, dứt khoát xử lý Bạch Tích Tích.
Nếu như hắn đến muộn thêm nửa năm nữa, vậy thì Thái Xuyên nhất định đã bị luyện hóa thành đạo hồn, loại nữ nhân này hắn không giết mới lạ.
“Đạo hữu, chuyện này là do Thú Hồn Đạo ta sai, Thú Hồn Đạo ta tình nguyện...” Câu nói của Bồng Vượng còn chưa hết, đã đột nhiên lấy một lá trận kỳ ra kích phát.
Oanh! Lực lượng thần nguyên cuồng bạo nổ tung khắp bốn phía đại điện nghị sự, khiến Bồng Vượng đờ đẫn là, loại thủ đoạn dự phòng này của Thú Hồn Đạo, chỉ có thể khiến Khốn Sát Thần Trận của Lam Tiểu Bố bị nứt ra một khe hở.
“Mọi người cùng nhau xông lên, nếu không thì sẽ chết chắc.” Bồng Vượng biết đã không còn thời gian cho hắn ta suy nghĩ nữa.
Lúc này không cần Bồng Vượng nói, hơn một trăm món pháp bảo đều được lấy ra, điên cuồng đánh về phía Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố cũng không ngờ Khốn Sát Thần Trận của mình lại bị xé rách một khe hở như vậy, nhưng mà hắn lập tức hiểu rõ mình nhất định phải tu bổ cái Khốn Sát Thần Trận này trước, nếu không thì hắn có lợi hại đến đâu cũng không thể một người đối phó với hơn một trăm tên cường giả Chứng Đạo.
Sinh Tử Bộ huyễn hóa thành hộ thuẫn ngăn lại bên ngoài lĩnh vực của Lam Tiểu Bố, cùng lúc đó, Lam Tiểu Bố lấy ra mấy chục lá trận kỳ ném ra.
Rầm rầm rầm! Lĩnh vực của Lam Tiểu Bố bị xé nứt, Thái Xuyên cũng gầm lên giận dữ, từng đạo hắc giáp từ hư không xuất hiện. Nhưng những hắc giáp này chỉ chống đỡ được mấy giây đã bị đánh nát, xương cốt Thái Xuyên gãy nứt, nếu như không phải có lĩnh vực của Lam Tiểu Bố bảo vệ, chỉ sợ nó đã bị xé nát thành mưa máu.
Phốc! Lam Tiểu Bố há miệng phun ra một ngụm máu, trường kiếm của Bồng Vượng xé rách sau lưng hắn, sau đó là pháp bảo của một tên cửu chuyển Thánh Nhân đánh vào lưng Lam Tiểu Bố.
Mặc dù Sinh Tử Bộ không bị đánh nát, nhưng lại bị đánh bay ra ngoài.
Lam Tiểu Bố lại thừa khoảng thời gian ngắn này chữa trị xong Khốn Sát Thần Trận, Khốn Sát Thần Trận kích phát, Trường Sinh Kích hóa thành trăm triệu vạn kích mang đánh ra ngoài.
“Hắn muốn giết sạch chúng ta...” Một tên bát chuyển Thánh Nhân khác, khàn giọng kêu lên.
Hắn ta xem như đã thấy rõ, nếu như vừa rồi Lam Tiểu Bố còn muốn chạy, bọn hắn hoàn toàn không thể nào đánh Lam Tiểu Bố bị thương, nhưng Lam Tiểu Bố liều mạng cho dù bị thương cũng phải tu bổ Khốn Sát Thần Trận, cái này rõ ràng là muốn giết chết bọn hắn.
Người này đoán không sai, Lam Tiểu Bố liều mạng bị thương, chính là muốn giết sạch tất cả Thánh Nhân của Thú Hồn Đạo trong đại điện này. Không kết thù thì thôi, nếu đã kết thù, vậy thì phải chém tận giết tuyệt, không còn chuyện gì để nói nữa.
KHông gian Khốn Sát Thần Trận trói buộc lại, kích mang từ Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố hầu như đi đến đâu là có một tên Thánh Nhân bị chém giết.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại điện nghị sự của Thú Hồn Đạo đều là tiếng kêu la thảm thiết, không gian trong đại điện biến thành một mảng sương mù đỏ như máu.
...
Quảng trường Thời Gian sơn của Ly Trụ tinh, bầu không khí có chút quỷ dị.
Bởi vì giờ phút này, người đang ở vị trí thứ nhất trên Thời Gian sơn, đến gần với Thời Gian Thụ nhất chính là Trị Di của Ly Trụ cung. Trị Di chẳng những đến gần Thời Gian Thụ nhất, mà còn cách người thứ hai một khoảng rất xa, không chỉ như vậy, khoảng cách giữa nàng và người thứ hai đang càng lúc càng xa.
Bao gồm cả Phiến Bất Ngang, tất cả tu sĩ trong Ly Trụ cung giờ phút này đều biết rõ, lần này Trị Di ra ngoài nhất định đã lấy được cơ duyên đỉnh cấp, nếu không thì không thể nào chiếm vị trí thứ nhất trên Thời Gian sơn.
Vào giờ phút này, Đạo Chủ Dị Giải của Thú Hồn Đạo đột nhiên vỗ vào bàn trà trước mặt, đập bàn trà được luyện chế từ thần ngọc thành bã vụn.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn DỊ Giải, không hiểu rõ vì sao Dị Giải lại nổi giận tại địa bàn của Ly Trụ cung, còn trực tiếp đập nát đồ của Ly Trụ cung. Nếu như không có câu giải thích hợp lý, đây chính là khiêu khích, sau khi khiêu khích, chính là đại chiến tông môn đỉnh cấp.
Từ trước đến nay, đại chiến tông môn Tinh cấp, trên cơ bản đều kết thúc bởi một tinh cầu có sự sống bị hủy diệt hoặc nô dịch.
“Dị Đạo Chủ, ngươi sao thế?” Lão tổ Hoàng Tuyền Thánh Đạo khó hiểu nhìn DỊ Giải.
Dị Giải tức giận đứng lên, trong tay nắm một phi kiếm truyền thư nói, “Cuối cùng ta cũng hiểu, vì sao Trị Di lại lên được vị trí thứ nhất.”
Phiến Bất Ngang và đông đảo cường giả Ly Trụ cung nghe thấy vậy, trong lòng đều trầm xuống, bọn hắn không ngờ Thú Hồn Đạo lại dám phách lối như vậy, tại địa bàn của Ly Trụ cung mà còn muốn gây chuyện.
“Vì sao?” Tông chủ Đại Huyền Cung của Thánh Hoang cũng tỏ vẻ không hiểu hỏi, tựa như hắn ta thật sự không biết nguyên nhân là gì.
Dị Giải lạnh lùng nhìn chằm chằm Phiến Bất Ngang, “Bởi vì ta vừa nhận được tin tức, Trị Di đã từng đến Thái Khư Phần trong truyền thuyết, đồng thời ở Thái Khư Phần giết chết truyền thừa đạo nữ Bạch Tích Tích của Thú Hồn Đạo ta, cướp đi Thời Gian Đạo Quyển thuộc về Bạch Tích Tích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận