Khí Vũ Trụ

Chương 316: Chúng ta là bạn phải không? (2)

Liễu Ly vừa nắm lấy họa kích, vừa ném một vòng tay trữ vật ra.” Đây là đồ của ta.”
Chân nguyên Lam Tiểu Bố lại vận chuyển, muốn kéo Liễu Ly lại. Nhưng còn chưa đợi hắn cứu Liễu Ly ra, lực lượng cuồng bạo của lỗ đen đã quét đến, lại muốn kéo hắn vào trong lỗ đen.
Đây tuyệt đối là vòng xoáy truyền tống hư không cao cấp nhất, hơn nữa lực lượng truyền tống càng lúc càng mạnh. Nguyên nhân có lẽ là do khi hắn rút họa kích ra đã đồng thời kích phát truyền tống trận này, e rằng Liễu Ly sẽ nhanh chóng bị truyền tống đi, hoàn toàn không thể ngăn được. Lam Tiểu Bố biết rõ mình không thể kéo Liễu Ly về được, cho nên hắn không chút do dự nhảy về phía Liễu Ly.
“Bành!” Lực lượng cực hạn ập tới, trong lúc vội vã, Lam Tiểu Bố cũng cảm thấy cả người bị cuốn bay lên, cũng may trong tay hắn còn có trường kích, không bị đánh bay, thậm chí còn có thể lại gần Liễu Ly hơn một chút xíu. Dù sao Lam Tiểu Bố cũng là một đại sư trận pháp cấp sáu, giờ phút này làm sao không biết đây là một Hư Không Truyền Tống Trận? Hắn không chút do dự lấy ra một chiếc nhẫn, nhanh chóng ném về phía Liễu Ly, đồng thời nói to, “Liễu Ly, trong nhẫn có thuốc giải độc, ngươi nhanh bắt lấy.”
Tay Liễu Ly đã rời khỏi trường kích, nàng lại nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, tay vô thức bắt lấy, một chiếc nhẫn vừa hay bị nàng bắt được. Nàng dốc hết sức lực toàn thân gọi lớn, “Lam Tiểu Bố, chúng ta là bạn sao?”
Lam Tiểu Bố không hề nghĩ ngợi gì đáp lại, “Đương nhiên rồi.”
Câu nói tiếp theo của Liễu Ly còn chưa truyền đến, lực lượng kinh khủng hơn đã quấn lấy Liễu Ly, cuốn nàng vào sâu trong lỗ đen. Cũng không biết nàng có nghe được câu trả lòi của Lam Tiểu Bố hay không.
Lam Tiểu Bố đờ đẫn nhìn lỗ đen đã biến mất, đầu óc của hắn còn có chút mơ hồ, trong lúc nhất thời không hiểu được chuyện gì đang xảy ra..
Rất nhanh, Lam Tiểu Bố đã lấy lại tinh thần, mặc dù không biết tại sao Liễu Ly lại đến đây, nhưng có thể khẳng định một chuyện, Liễu Ly đã cứu hắn.
Hắn và sát khí trong họa kích đang đối đầu với nhau, thật ra là hắn đang ở thế hạ phong. Nếu như tình hình này không thay đổi, đối với hắn sẽ càng bất lợi. Trên thực tế hắn thật sự cảm thấy rất gian nan, thậm chí còn nghĩ nếu như mình trốn vào Vũ Trụ Duy Mô thì có thể bảo vệ được tính mạng hay không. Lúc này Liễu Ly xuất hiện, cung cấp thêm chút lực lượng, cũng thay đổi tình thế. Hắn mượn sự trợ giúp của Liễu Ly, thiêu đôt chân nguyên đè xuống luồng sát khí kia, sau đó rút họa kích ra.
Lỗ đen to lớn kia, rõ ràng là một truyền tống trận đỉnh cấp, truyền tống trận này vượt qua tất cả truyền tống trận mà hắn từng dùng, truyền tống người rời khỏi quy tắc không gian.
Lam Tiểu Bố cho dù có ngớ ngẩn đến đâu cũng hiểu được tại sao ở đây lại có truyền tống trận, họa kích trong tay hắn rõ ràng không phải bị vứt bỏ ở đây, mà là có người cố ý cắm nó ở đây. Họa kích này được cắm ở đây có hai mục đích, một là hút lấy sinh mệnh của tu sĩ, giúp luồng hơi thở sát phạt của nó mạnh hơn. Thứ hai là hấp thu linh khí ở đây, Nguyên Châu Tây Bộ, linh khí trong phạm vi mấy trăm vạn dặm quanh đây đều bị hấp thu hết, rõ ràng là do thanh họa kích này gây ra.
Nếu như họa kích này đang phát triển đến một tình trạng nhất định, vậy nhất định sẽ không có bất cứ ai có thể lấy đi, tất cả tu sĩ muốn lấy họa kích, đều sẽ bị mất mạng ở nơi này. Thần hồn hoặc Nguyên Thần của những tu sĩ này, sẽ là nguồn tẩm bỏ giúp sát khí và lệ khí của họa kích lớn mạnh hơn.
CHờ đến khi nó phát triển đến cực hạn, nhất định sẽ hấp thu toàn bộ linh khí ở Nguyên Châu, đến lúc đó thì có thể rút ra được. Khi họa kích này bị rút ra, truyền tống trận được kích hoạt, sau đó người đã rút họa kích sẽ cầm theo họa kích bị cuốn vào truyền tống trận, tự tay cầm họa kích đến chỗ gia hỏa đã cắm họa kích ở đây.
Chỉ là người này có cẩn thận thế nào cũng có sơ sót, họa kích chỉ mới rơi một nửa vào truyền tống trận, mà Liễu Ly nắm lấy họa kích cũng rơi vào trong trận pháp kia, cho nên trận pháp cảm ứng cho rằng Liễu Ly là người có được họa kích, sau đó truyền tống Liễu Ly đi, để lại hắn và họa kích. Cái này cũng không thể nói là cẩn thận mấy cũng có sai sót, mà là do đối phương lo rằng truyền tống trận sẽ truyền tống quá nhiều người, dễ xảy ra sai lầm, cho nên mới thiết kế như vậy, chỉ cần có người tiến vào truyền tống trận, sẽ lập tức ngăn cản tu sĩ khác truyền tống cũng.
Trong lòng Lam Tiểu Bố không dễ chịu lắm, hắn thà rằng người bị truyền tống đi chính là mình. Nếu như hắn bị truyền tống đi,hắn có thể trốn vào Vũ Trụ Duy Mô.
Hình thái của Vũ Trụ Duy Mô là gì, ngay cả Lam Tiểu Bố cũng không biết. Trong thức hải là một hình chóp bảy cảnh, nhưng đây chỉ là mô hình mà thôi.
Đứng ở đó mấy canh giờ, lúc này Lam Tiểu Bố mới nhìn về phía vòng tay ở trong tay. Trong lòng hắn vô cùng khó hiểu. Vì sao Liễu Ly lại đến đây? Chẳng lẽ Liễu Ly cũng muốn lấy thanh họa kích kia? Khả năng này không lớn lắm, thực lực của Liễu Ly cách khá xa họa kích này. Nhưng nếu nói Liễu Ly biết hắn đến đây nên đến, dường như cũng không thể giải thích được, bởi vì không có lý do gì cả. Liễu Ly đến tìm kiếm thuốc giải? Cái này thì hình như có thể nói thông được, nhưng tại sao Liễu Ly lại không đến Mưu Bắc tiên thành tìm hắn?
Cấm chế trong vòng tay rất đơn giản, Lam Tiểu Bố có thể dễ dảng mở ra cấm chế. Trong vòng tay hầu hết là đồ dùng hàng ngày của Liễu Ly, trừ quần áo cùng có một ít linh thạch và linh thảo cấp thấp. Hai gốc Tinh Nguyệt Duẩn được dùng cấm chế bảo quản thật tốt trong đây cũng là thứ tốt mà Liễu Ly có được ở Ám Loan chiểu.
Tất cả những thứ này đều được cấm chế bao phủ, đồng thời đặt ở một góc trong vòng tay trữ vật. Lam Tiểu Bố đoán, có lẽ là Liễu Ly biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cho nên đã sắp xếp hết lại đồ vật trong này thật gọn gàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận