Khí Vũ Trụ

Chương 1090 - Tiểu Bố gia gia nhà ngươi.

Từng luồng vòng xoáy giảo sát ập đến, đảo mắt trên người Hoắc Chước đã bê bết máu.
Hoắc Chước hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người mình, hắn biết rõ một khi mình bị vòng xoáy giảo sát kia cuốn đi, cho dù hắn có là Thần Quân thì cũng chết chắc.
Phốc! Một đạo KHông Gian Thứ xẹt ngang qua đan điền của Hoắc Chước, Hoắc Chước cảm thấy thần nguyên của mình đột nhiên bị ngưng trệ, nhưng hắn lại thở phào một hơi. Liều mạng mà bị thương lần này, hắn cuối cùng cũng thoát dược cái vòng xoáy giảo sát kia, đến được vị trí an toàn.
Hoắc Chước không dám dừng lại tại chỗ quá lâu, bởi vì vòng xoáy giảo sát đằng sau sẽ nhanh chóng quét đến nơi hắn đang đứng, cuốn hắn vào trong một lần nữa. Hoắc Chước vội vã đánh ra mấy đạo quyền phong, sau khi xác định nơi có Ẩn Nặc Sát Trận rồi, hắn nhanh chóng xông về phía mà hắn xác định là an toàn.
Còn chưa bước đi được mấy trượng, Hoắc Chước đã cảm thấy da đầu tê dại, hắn đã cảm nhận được một luồng hơi thở tử vong, lúc này làm sao Hoắc Chước lại không biết hắn lại chọn sai phương hướng rồi?
Oanh! Từng tảng đá to lớn đập xuống, Hoắc Chước khẳng định đây là huyễn trận. HUyễn trận không có nghĩa là những tảng đá này không tồn tại, bởi vì những cự thạch này có vài cái là giả, vài cái là thật. Một khi hắn bị tảng đá đập trúng, vậy thì cho dù hắn không chết cũng sẽ bị mất đi nửa cái mạng nhỏ.
Giờ phút này, trường mâu Lang Nha trong tay Hoắc Chước hầu như chỉ còn là hư ảnh, cho dù là tảng đá thật hay giả, tất cả đều bị hắn đánh bay.
Đá càng ngày càng nhiều, hơn nữa cường độ càng lúc càng lớn. Cả người Hoắc Chước quay vòng trong hư không, giờ phút này hắn chỉ hy vọng trong không gian này không tồn tại sát cơ, nếu không thì hôm nay hắn phải viết di chúc ở đây rồi.
May mà Hoắc Chước đã có thể thở phào một hơi, vận may hắn không tệ, trên không trung bình yên vô sự, hắn đã tìm được phương hướng chính xác để ra ngoài.
Bành! Một cục đá to lớn đập vào đầu gối Hoắc Chước, tiếng xương cốt gãy nứt ê răng vang lên, Hoắc Chước không quan tâm, lần thứ hai xông ra khỏi Lạc Thạch Thần Trận.
Thở dài, Hoắc Chước thở ra một hơi. Hắn biết mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, bởi vì hắn đã phát động Lạc Thạch Thần Trận, nếu ở lại chỗ cũ, chẳng mấy chốc nữa cái Lạc Thạch Thần Trận này sẽ bao phủ khu vực này lại.
Mặc dù biết mình nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng Hoắc Chước vẫn phải dò đường trước. Lần này hắn cực kỳ cẩn thận, sau khi công kích liên tiếp mấy lần, xác định mình không tính toán sai, lúc này mới nhào về phía mà mình cho rằng là an toàn.
KHiến Hoắc Chước muốn sụp đổ là, khi hắn bổ nhào ra ngoài theo phương hướng kia lại bị sát trận bao lấy một lần nữa, lần này còn là Giảo Sát Trận.
Cũng may đây chỉ là một cái Giảo Sát Thần Trận cấp hai, nếu như vừa mới bắt đầu đã gặp phải loại Giảo Sát Thần Trận cấp hai này, Hoắc Chước có lòng tin chắc chắn có thể thoát ra được. Nhưng bây giờ hắn đã bị thương, thần nguyên vận chuyển không thông thuận, không chỉ như vậy, một cái chân của hắn đã bị đứt gãy hoàn toàn, thậm chí còn không có thời gian để chữa thương.
Lại từng đạo vòng xoáy giảo sát ập đến, Hoắc Chước suýt chút nữa chửi ầm lên. Hắn khẳng định đây không phải là kiểm tra, mà là đang muốn lấy mạng của hắn. Giờ phút này, hắn hoài nghi lần kiểm tra này chính là một âm mưu, tất cả những người tham gia tuyển chọn sẽ đều mất mạng trong lần kiểm tra này.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, Hoắc Chước cũng biết mình nhất định phải nhanh chóng xông ra khỏi cái Giảo Sát Thần Trận này.
Thần nguyên trong cơ thể Hoắc Chước vận chuyển đến mức cực hạn, thần niệm cũng mở rộng đến mức lớn nhất. Hắn ném một cái khiên tròn trong tay ra, cái khiên tròn liên tục ngăn cản từng đạo nhận mang giảo sát. Hoắc Chước lại nhân chút thời gian này mà điên cuồng độn ra ngoài.
Nhìn thấy sắp xông ra ngoài phạm vi Giảo Sát Thần Trận rồi, một đạo nhận mang không gian đột nhiên xuất hiện, Hoắc Chước biết rõ nếu như hắn muốn tránh thoát được đạo nhận mang không gian này, vậy những gì hắn đã làm trước đó sẽ trở nên công cốc. Hoắc Chước cắn răng một cái, hắn không quan tâm đến đạo nhận mang không gian này, cả người vẫn điên cuồng xông ra bên ngoài.
Phốc! Nhận mang không gian xẹt qua cái chân còn lại của Hoắc Chước, trực tiếp chắt đứt chân Hoắc Chước. Thần niệm Hoắc Chước cuốn một cái, kịp thời bắt lấy cái chân kia vào tay, không để cho Giảo Sát Thần Trận xoắn nát nó.
Trả giá một cái chân, cuối cùng Hoắc Chước cũng thoát ra khỏi Giảo Sát Thần Trận.
Thở ra một hơi, Hoắc Chước nối cái chân bị chặt đứt lại.
Giờ phút này, đạo vận của hắn hỗn loạn, hơi thở bất ổn, mặc dù không tính là bị trọng thương trí mạng, nhưng cũng chắc chắn đã bị thương nặng rồi.
Bây giờ thần nguyên của hắn vận chuyển không thông thuận, hai chân đều có vấn đề. Một chân đã bị gãy nát, trên người hắn không có đan dược nào có thể hoàn toàn trị lành cái chân bị gãy xương này. Một cái chân khác thì vừa mới nối lại, vẫn trong trạng thái bị thương.
Lại nuốt thêm hai viên đan dược nữa, Hoắc Chước nhìn rừng bia liên miên không có tận cùng ơ rphía trước lần này hắn quyết định không vội vàng lựa chọn phương hướng nữa.
Trường mâu Lang Nha đánh ra, tựa như không có phản ứng gì cả, theo như kinh nghiệm trước đó, đó chính là phương hướng chính xác. Nhưng Hoắc Chước đã phán đoán như vậy sai ba lần rồi, hắn không hy vọng lần này lại sai nữa. Cho nên Hoắc Chước lại đánh tiếp về hai phía khác.
Trong không gian truyền đến dao động, theo kinh nghiệm lúc trước của hắn, vùng không gian có dao động kia chính là nơi có bẫy rập. Nhưng trước đó hắn cũng phá đoán như vậy rồi sai liên tiếp ba lần, lần này nếu như hắn lại lạc vào cạm bẫy của rừng bia thì làm sao bây giờ?
Hoắc Chước do dự một lúc lâu, đến khi cái Giảo Sát Thần Trận kia sắp khuếch tán đến vị trí của hắn, hắn mới lựa chọn tiến về hướng có không gian dao động. Nếu ba lần trước đó đều lựa chọn sai, nói không chừng phương pháp phán đoán quãng đường sau sẽ khác biệt với lúc đầu thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận