Khí Vũ Trụ

Chương 1264 - Chạy ra khỏi mộ thất.

Tả Uyển âm cau mày, cẩn thận nhớ lại chuyện đã qua.
Hình như nửa năm trước, nàng đi tìm đại ca Tả Phương Di nói chuyện, nói rằng nàng muốn đến Kỳ Thanh thành mở rộng chuyện làm ăn của Tả gia. Bởi vì lúc đó, Tả gia ở Đại Khuyết tu chân thành cũng đang dần dần tuột dốc không phanh. Nếu như Tả gia còn tiếp tục như vậy, tương lai sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử.
Bởi vì Tả Hành Kình có linh căn, đồng thời tu vi cũng không tệ, cho nên mọi chuyện trong nhà cơ bản đều giao cho một trai một gái này.
Con trai Tả Phương Di mặc dù là trưởng tử, nhưng lại bởi vì là nhận nuôi, tương lai Tả gia không thể nào giao lại cho Tả Phương Di. Con gái Tả Uyển âm cho dù không có linh căn, nhưng mà nữ tử ở Tả gia luôn có địa vị rất cao, cộng thêm Tả Uyển âm là con gái ruột thịt, tương lai Tả gia giao lại cho Tả Uyển âm là chuyện đương nhiên.
Tả Uyển âm là người dịu dàng, cho dù nàng có thể tự chủ trương đi đến Kỳ Thanh thành, còn về chuyện ở Lạc Tụy thành, chỉ cần nói với Tả Phương Di một chút là được, đồng thời còn nhờ ca ca Tả Phương Di chăm nom cho Tả gia ở Lạc Tụy thành.
Lúc đó ca ca Tả Phương Di vô cùng vui vẻ, nhưng lại có chút lo lắng về nàng. Ngồi ở chỗ ca ca một lúc, ca ca rót một chén Xuân Lai Giang Hiểu nổi danh nhất Lạc Tụy thành, nàng có uống một chén…
Trí nhớ đến lúc này đột nhiên đứt quãng, mơ mơ hồ hồ.
Tả Uyển âm chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, khi nàng hiểu ra tất cả mọi nguyên nhân, tay nàng bắt đầu run rẩy.
Tất cả đều đã rõ ràng, là Tả Phương Di hạ độc nàng.
Tả Phương Di muốn độc chiếm Tả gia Lạc Tụy thành, hắn nhất định muốn bảo vật truyền thừa Vô Linh Bàn của Tả gia.
Mặc dù Vô Linh Bàn còn ở trên người phụ thân, nhưng mà phụ thân cũng đã từng nói, ngày nàng xuất giá sẽ giao Vô Linh Bàn lại cho nàng. Vô Linh Bàn là do tổ tiên Tả Thiều Doanh truyền thừa xuống, cho tu sĩ không có linh căn sử dụng. Phụ thân đã từng cho nàng dùng thử, sự thật chứng minh nàng không thể dùng được.
Tả Phương Di cũng là người không có linh căn, chắc hẳn muốn dùng Vô Linh Bàn mở linh căn của mình ra, sau đó dựa vào Tả gia Lạc Tụy thành thu thập tài nguyên tu luyện, từ đây đặt chân vào con đường tu luyện.
Nếu Tả Phương Di hại nàng, vì sao trong khoảng thời gian nửa năm này nàng vẫn còn có chút ký ức? Không đúng, không phải một chút ký ức, thậm chí rất nhiều lời nói bên ngoài nàng đều có thể nghe thấy.
Tả Uyển âm lại lắc đầu, đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Chủ yếu là nàng không có chút hơi thở nào ngủ say nửa năm, vì sao sau khi được an táng thì nàng lại tỉnh?
Tả Uyển âm nhìn nam tử bên cạnh, nàng biết hắn tên là Thiên Nhai, là phu quân cùng cử hành âm hôn với nàng. Hắn là âm hôn thật sự có thể mang lại vận may cho nàng, khiến nàng chết đi sống lại?
Tả Uyển âm giãy dụa định đứng lên, mặc dù có chút cố hết sức, nhưng nàng vẫn có thể đứng lên được. Điều này càng khiến Tả Uyển âm cảm thấy khó hiểu. Theo lý mà nói, nửa năm qua nàng không ăn được bất cứ thứ gì, tuy được nữ tỳ đút một chút nước dinh dưỡng. Nhưng cho dù bởi vì thế mà không chết đi, thì cũng không thể nói đứng lên là đứng lên được như thế này.
Người có linh căn đương nhiên có thể tu luyện, thời gian dài không ăn không uống cũng không sao cả, nhưng mà nàng không có linh căn. Hơn nữa, cho dù là người có linh căn, tu vi thấp một chút cũng cần phải ăn cơm uống nước.
Tả Uyển âm đi đến trước bàn cống phẩm, cầm một ít trái cây lên ăn.
Cho dù chỉ là trái cây, sau khi Tả Uyển âm ăn xong, lại cảm thấy sức lực tăng lên không ít.
Nhất định phải nghĩ cách ra ngoài, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Tả Uyển âm. Sau khi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên nàng muốn làm chính là nói chuyện này cho phụ thân biết.
Nhưng mà ý nghĩ này lập tức bị Tả Uyển âm bác bỏ đi, nửa năm trước phụ thân có nói muốn đi Đại Khuyết tu chân thành. Còn mục đích phụ thân đi tu chân thành là gì, nàng cũng đoán được một chút, đó chính là vấn đề hôn nhân của nàng.
Về sau phụ thân vẫn không đi, chỉ là vì nàng bị bệnh không nhẹ. Bây giờ nàng đã được an táng, phụ thân không còn gì sầu lo nữa, nhất định đã sớm rời khỏi Lạc Tụy thành.
Phụ thân không ở Lạc Tụy thành, nàng quay về Tả gia, đây không phải là muốn chết sao? Tả gia còn có mấy người trung thành với nàng?
Có lẽ Tả gia đã sớm bị Tả Phương Di nắm trong tay, nàng có thể trở về sao?
Nghĩ đến chính mình ngay cả nhà cũng không thể về, Tả Uyển âm mờ mịt ngồi trên mặt đất. Không thể trở về nhà, một đứa con gái yếu ớt như nàng ra ngoài có thể đi đâu?
Qua nửa nén hương, nàng mới đứng lên một lần nữa, đi đến trước mặt vị phu quân tên là Thiên Nhai kia, nhìn người trước mắt vốn không quen biết với mình này. Cho dù bây giờ gương mặt rất yếu ớt tái nhợt, nhưng dung mạo quả thật rất anh tuấn.
Sau một hồi lâu, nàng mới thì thào nói, “Mặc dù trước kia chúng ta vốn không quen biết, nhưng bây giờ ngươi đã là phu quân của ta. Ta có một người bên cạnh, vĩnh viễn ở lại nơi này cũng không cô đơn. Ta biết, tên ban đầu của ngươi nhất định không phải là Thiên Nhai. Là vợ của ngươi, ta lại không biết ngươi tên là gì…”
Ở bên cạnh Thiên Nhai không biết bao, Tả Uyển âm cảm thấy cơ thể mình như nhũn ra, nàng lảo đảo một chút, lúc sắp té ngã thì tựa lên cánh tay Thiên Nhai.
Không đúng…
Trong nháy mắt khi chạm vào cánh tay Thiên Nhai, Tả Uyển âm mới thấy không thích hợp. Theo lý mà nói, Thiên Nhai đã chết mấy ngày rồi, thân thể hắn phải lạnh lẽo cứng ngắc mới đúng. Nhưng nơi tay nàng chạm vào chẳng những không cứng, mà còn hơi mềm…
Trừ chuyện đó, thậm chí nàng còn cảm nhận được một ít độ ấm, một người chết mấy ngày sao lại còn độ ấm?
Trừ khi…
Trừ khi Thiên Nhai cũng giống như nàng, cũng không chết.
Tả Uyển âm nghĩ đến đây, đâu còn dám chần chữ nữa đưa tay ra đặt tay lên vị trí trái tim của Thiên Nhai. Trái tim không nhảy lên, quả thật đã chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận