Khí Vũ Trụ

Chương 2491 - Nguy cơ của Thạch Trường Hành.

“Nhưng danh ngạch đại hội Vĩnh Sinh của chúng ta là do đạo môn chúng ta đưa cho.” Một tên thiên tài tham dự không nhịn được kêu lên. Nói bóng gió chính là Sách Khổ Huệ Thăng không có tư cách đuổi bọn hắn đi.
Sách Khổ Huệ Thăng lạnh lùng nói, “Ngươi cho rằng đạo môn các ngươi có thể cầm được danh ngạch đại hội Vĩnh Sinh thực sự sao? Nhưng danh ngach này đều là do Thiên Đình ta phát ra ngoài, là mặt mũi của Đạo Tổ. Các ngươi lập tức báo tin lại cho đạo môn của các ngươi, đạo môn các ngươi sẽ không được phép ở lại Ma Như thế giới nữa, lập tức dời khỏi Ma Như thế giới.”
Cái gì?
Nghe thấy Sách Khổ Huệ Thăng nói, đông đảo thiên tài tham dự đều cho rằng mình đã nghe lầm. Đây là bị đuổi khỏi Ma Như thế giới rồi? Chuyện này sao có thể, đây là hành vi cá nhân của bọn hắn, lại dẫn đến đạo môn bị trục xuất khỏi Ma Như thế giới, vấn đề này có thể làm lớn chuyện.
KHông đợi những thiên tài tham dự này tỉnh ngộ lại, Sách Khổ Huệ Thăng lại lạnh giọng nói tiếp, “Bây giờ đi ngay, trong mười giây mà còn chưa rời khỏi trụ sở Ma Như Thiên Đình, giết không tha.”
Cho dù Lam Tiểu Bố ở An Lạc Thiên Thành chém giết một tên đạo chủ của Phá Khư Thánh Đạo, cho dù An Lạc Thiên Thành không cho phép đấu pháp, không cho phép giết chóc, cho dù quy củ chính của Trung Ương thế giới chính là cấm giết chóc, chứ đừng nói là hủy đi Kim Lạc lâu, chém giết đạo chủ, nhưng sau khi làm xong, Lam Tiểu Bố vẫn bình yên vô sự ở trong Kim Lạc lâu.
Nếu như là trước đó, Lam Tiểu Bố khẳng định sẽ cảm thấy kinh ngạc, đây là ngang nhiên làm trái quy tắc trật tự của một thế giới. Nhưng mà sau khi ở đại vũ trụ sinh tồn nhiều năm, Lam Tiểu Bố đã sớm hiểu ra, những quy tắc trật tự này, chỉ là nhằm vào những người không thể nào phản kháng kia. ĐỐi với loại người như hắn, trừ khi Đạo Tổ đứng ra nói chuyện, nếu không không có quy tắc nào thích hợp với hắn.
Sách Khổ Huệ Thăng chỉnh đốn lại Ma Như Thiên Đình, Lam Tiểu Bố lại quay về gian phòng của mình. Bây giờ mặc dù địa vị của hắn kém Thiên Đế, nhưng đãi ngộ ở Kim Lạc lâu thì không hề kém hơn Thiên Đế.
ĐỘng phủ có bảy gian phòng, cho dù là Tề Mạn Vi, Thái Xuyên, Phương Chi Khuyết, Đỗ Bố, mỗi người tu luyện một phòng vẫn còn thừa.
“Bố gia, ta nhìn chằm chằm tên Quan Xung kia, gia hỏa này thật sự sợ rồi, không dám đứng ra. Lúc đầu ta còn chờ hắn nhảy ra, trực tiếp ra tay giết chết hắn.” Phương Chi Khuyết cười he he, xoa xoa bàn tay.
Mặc dù bị Lam Tiểu Bố nắm mạng nhỏ trong tay, nhưng mà hắn ta cảm thấy con người Lam Tiểu Bố khá dễ nói chuyện. Ít nhất thì so với tên Khổ Nhất Sí kia thì tốt hơn một chút, không có dựa vào chuyện uy hiếp mạng nhỏ của hắn ta bắt hắn ta làm chuyện gì quá đáng, chỉ cần hắn ta nghe lời trở thành một tên thủ hạ hợp cách là được. Mà Khổ Nhất Sí thì khác, đối phương muốn hắn ta không ngừng giết chóc, đạt được dã tâm của đối phương. Cho nên ở cùng Lam Tiểu Bố, cho đến bây giờ vẫn tương đối thư thái. Trước đó mặc dù hắn ta khống chế một thành, nhưng có loại người Khổ Nhất Sí kia ở trước mặt, hắn ta vẫn phải xem sắc mặt mà sống. Bây giờ, hắn ta trừ phải nhìn sắc mặt Lam Tiểu Bố, sắc mặt của người khác đều không cần phải nhìn.
Lam Tiểu Bố nói, “Tên Quan Xung và Sùng Anh kia chắc hẳn đã rời khỏi An Lạc Thiên Thành quay về tông môn rồi, tên Quan Xung kia nhục nhã bằng hữu của ta, còn gian sát bằng hữu của ta, ngươi nói ta có nên báo đáp bọn hắn một chút hay không?”
Nơi thị phi như An Lạc Thiên Thành, Lam Tiểu Bố đương nhiên đã sớm bố trí trận văn giám sát, cho nên đối với chuyện Quan Xung và Sùng ANh rời đi, hắn biết rất rõ.
Nếu như là bước đại đạo thứ sáu, Phương Chi Khuyết nhất định sẽ khuyên một chút. Nhưng bây giờ, Phương Chi Khuyết nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, lập tức vỗ ngực nói, “Cái này mà còn cần phải nói sao, đương nhiên phải tính sổ chứ.”
Lúc trước, Lam Tiểu Bố hình như còn chưa đến bước đại đạo thứ năm, đã dám kéo theo hắn ta vào Chân Diễn Thánh Đạo bắt người, bây giờ hắn ta là bước đại đạo thứ bảy, thực lực của Lam Tiểu Bố tuyệt đối không thấp hơn hắn ta. Mà Chân Diễn Thánh Đạo chỉ còn lại hai tên bước đại đạo thứ bảy, đi tính sổ đương nhiên sẽ không có vấn đề gì.
“Rất tốt, đúng như ta nghĩ. Hai người kia ở An Lạc Thiên Thành, ta còn không dễ ra tay lắm, trước mắt đã rời khỏi An Lạc Thiên Thành rồi, vậy thì còn gì phải sợ nữa.” Nói xong, Lam Tiểu Bố đứng lên.
“Bây giờ chúng ta đi ngay sao?’ Phương Chi Khuyết vội vàng hỏi.
Hắn ta biết ở dưới Chân Diễn Thánh Đạo có chôn đạo mạch cực phẩm, với sự phô trương của bốn đại Thánh Chủ Chân Diễn Thánh Đạo, ít nhất phải có bốn đầu đạo mạch cực phẩm. Chờ Lam Tiểu Bố phát tài, sẽ còn lại chút vụn vặt cho Phương Chi Khuyết hắn ta lấy đi. Hắn ta tu luyện đến bước đại đạo thứ bảy, thật sự đã rất liều mạng. Trừ cái đạo chủng Trớ Chú kia ra, là do hắn ta ở trong khu vực Hỗn Độn liều chết mà lấy được cơ duyên.
“Đương nhiên là đi ngay bây giờ, báo thù không nên để đêm dài lắm mộng. Thù với Chân Diễn Thánh Đạo, ta đã để đến mấy trăm năm rồi, sao có thê tiếp tục nhịn nữa.” Lam Tiểu Bố bình tĩnh nói.
“Có nên gọi Sách Khổ Thiên Đế hay không?” Phương Chi Khuyết nghĩ đến Chân Diễn Thánh Đạo là sân nhà của bọn người kia, bên phía bọn hắn nhất định là càng nhiều người càng mạnh. Với quan hệ giữa Sách Khổ Huệ Thăng và Lam Tiểu Bố, gọi Sách Khổ đi, đối phương nhất định sẽ đồng ý.
Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Không cần, Sách Khổ là Thiên Đế một phương, ở Trung Ương thế giới ra tay diệt đạo môn người ta, chuyện này một khi náo lớn, đối với Ma Như Thiên Đình là một đả kích trí mạng, cho nên không thể gọi hắn đi.”
“Nhưng mà ngươi không phải cũng là ti chủ của Ma Như Thiên Đình sao?” Phương Chi Khuyết khó hiểu nhìn Lam Tiểu Bố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận