Khí Vũ Trụ

Chương 1566 - Thẩm vấn Lam Tiểu Bố. (2)

Nói đến lời cuối cùng, Lam Tiểu Bố thật sự nghi ngờ chuyện hắn giết đệ tử Thái Hàn Thánh Sơn gây ra đại chiến giữa Thái Hàn Thánh Sơn và Trường Sinh Thánh Đạo chỉ là cái cớ của Thái Hàn Thánh Sơn.
Lời Lam Tiểu Bố nói tất cả mọi người đều hiểu, nửa câu trước thật ra không phải là bất lợi với đại đạo của hăn, mà là một đệ tử của Trường Sinh Thánh Đạo, lại e ngại đệ tử của Thái Hàn Thánh Sơn. Vậy thì gia nhập Trường Sinh Thánh Đạo làm gì? Trực tiếp đến Thái Hàn Thánh Sơn không phải tốt hơn sao?
Nửa câu sau cũng vậy, nếu như chuyện Trường Sinh Thánh Đạo không bằng Thái Hàn Thánh Sơn bị truyền đi, thậm chí đối mặt với sự chém giết của đệ tử Thái Hàn Thánh Sơn lại chỉ có thể lén lút trốn chạy, vậy thì sẽ khiến cho Trường Sinh Thánh Đạo càng ngày càng xuống dốc.
“Ngươi cũng có thể lựa chọn không giết đối phương, chỉ cần đánh bại đối phương là được.” Một điện chủ không nhịn được nói.
Lam Tiểu Bố cố gắng nói chậm rãi, “Lúc đó đối phương có cảnh giới Thần Quân hậu kỳ, mặc dù ta lúc đó cũng vừa đến Thần Quân hậu kỳ, nhưng đối mặt với sát cơ của đối phương, ta thật sự không thể nào nhẹ tay được, cho nên ta chỉ có thể dốc toàn lực đối phó.”
Lời này không ai có thể phản bác được, cùng là Thần Quân hậu kỳ, người khác hạ sát thủ với ngươi, ngươi mà còn muốn nhẹ tay, sợ rằng sẽ chết càng nhanh hơn. Phải biết rằng lúc dó đệ tử Thái Hàn Thánh Sơn chính là muốn giết Khổ Hạnh, đổi thành ai cũng sẽ không nhẹ tay.
Chuẩn Thánh kia gật đầu, “Ta thấy ngươi vừa về đến đã không sợ chết mà xông vào chiến trường, điểm này đã không tệ rồi.”
Lam Tiểu Bố nghiêm mặt nói, “Ta là đệ tử của Trường Sinh Thánh Đạo, Trường Sinh Thánh Đạo đại chiến với tông môn khác, ta đương nhiên phải dốc toàn lực đối phó, giữ gìn tôn nghiêm của thánh môn ta.”
Chuẩn Thánh vô cùng hài lòng với câu trả lời của Lam Tiểu Bố, “Lời nói đi đôi với việc làm, rất tốt, ngươi đi xuống đi, chữa thương cho tốt.”
Không cần Lam Tiểu Bố nói, tâm tư của Thái Hàn Thánh Sơn, rất nhiều người đều biết, chuyện của Khổ Hạnh thật ra chính là cái cớ mà thôi.
“Dị Thái Thượng, lúc trước Thương Thái Thượng đã nói, cho dù như thế nào, hành vi của Khổ Hạnh đã vi phạm luật lệ của tông môn, phải tiến hành xử phạt.” Một tên điện chủ vội vàng nói.
Lần này không có ai nói chuyện, đều đã nửa bước vào Thánh Nhân, Thương Bất Vưu và Dị Thuyên rõ ràng bất hòa với nhau, đây cũng là bệnh chung của người năm gia tộc. Điện chủ này lại dám phản bác lời Dị Thuyên nói, đó là do hắn chính là người của Thương gia.
Dị Thuyên từ tốn nói, “Thế nào, lời nói của Thái Thượng như ta còn không có trọng lượng gì sao? Hơn nữa, Khổ Hạnh chấp pháp xem như có lỗi, nhưng xuất phát điểm của hắn không có bất cứ vấn đề gì, hơn nữa cùng trung thành tuyệt đối với tông môn, sai ở chỗ nào? Nếu như một đệ tử vừa mới trở về đã liều chết vì tông môn đại chiến, chúng ta lại không phân rõ phải trái đúng sai đã nhốt hắn lại xử phạt, Trường Sinh Thánh Đạo ta còn bao nhiêu đệ tử dám xả thân vì tông môn nữa chứ?”
“Đa tạ Thái Thượng trưởng lão.” Lam Tiểu Bố cúi người hành lễ, chuẩn bị lui ra ngoài.
“Chờ một chút.” Lam Tiểu Bố lại bị người gọi lại, lần này là Tang điện chủ của Chấp Pháp điện, hắn ta nhìn Lam Tiểu Bố nói, “Khổ Hạnh chấp pháp, khi đó ngươi nhận lệnh đi bắt Kế Tán, không biết chuyện này như thế nào rồi?”
Lam Tiểu Bố nhanh chóng lấy ra một cái tiểu thế giới, kéo Kế Tán từ trong đó ra ném lên mặt đất rồi nói, “Vừa rồi ta vì chuyện đại chiến mà xúc động, thế mà quên mất chuyện này, Kế Tán đã bị ta bắt về đây, ở ngay chỗ này.”
Nhìn Kế Tán đang hôn mê nằm giữa đại điện, tất cả mọi người trong đại điện đều sững sốt. Vì bắt Kế Tán, Thích gia không biết đã phái ra bao nhiêu cao thủ, kết quả lại chẳng có chút tin tức nào. Mà tên Khổ Hạnh vừa đến này lại bắt được Kế Tán, chuyện này thật sự...
Sắc mặt kế Cực vô cùng âm trầm, hắn không ngờ Kế Tán thật sự bị Khổ Hạnh bắt được. Mà Tang U có quan hệ tốt với Kế gia lại càng hận không thể vả miệng mình một cái, sớm biết Khổ Hạnh đã bắt được Kế Tán, hắn tuyệt đối sẽ không hỏi câu này. Cho dù có muốn hỏi, cũng nên len lén hỏi, chứ không phải hỏi quang minh chính đại như vậy.
“Kế Tán, tên bại hoại nhà ngươi.” Nhìn thấy Kế Tán, Thích Sa của Thích gia đương nhiên là giận dữ.
Sau khi nói xong, hắn chắp tay với mấy vị Thái Thượng trưởng lão, sau đó ôm quyền với đông đảo các vị điện chủ nói, “Các vị, Trường Sinh Thánh Đạo ta vẫn luôn lấy chuyện trợ giúp hữu hảo làm căn cơ, lúc này mới có thể sừng sững trong đông đảo các thánh môn. Mà Kế Tán này lại lén lút hãm hại thiên tài đỉnh cấp Thích Mục Dư của Trường Sinh Thánh Đạo ta, loại người này mà không giết thì chẳng phải chính là một vết nhơ của tông môn ta sao?”
Cho dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng Kế Cực vẫn đứng ra nói, “Thích điện chủ, đó chỉ là lời nói một bên của Thích Mục Dư mà thôi, bây giờ Kế Tán vẫn còn đang hôn mê, sao có thể dựa vào lời nói của một bên mà nhận định Kế Tán có tội chứ? Ít nhất phải chờ Kế Tán tỉnh lại rồi đối chất một trận.”
Chủng Hành Đình cảm thấy đầu rất đau, chuyện này hắn giao cho Khổ Hạnh, chính là hy vọng không thể bắt Kế Tán về đây, nếu như vậy, hắn cũng không cần phải phiền lo đến chuyện này. Nhưng mới qua mấy năm, đối phương lại thật sự bắt được Kế Tán về đây, có phải là muốn hại hắn rồi không?
Ngay cả hai tên Thái Thượng trưởng lão cũng nói, “KHông sai, quả thật phải để Kế Tán tỉnh lại giải thích một chút.”
Dị Thuyên Thái Thượng trưởng lão có ấn tượng rất tốt đối với Lam Tiểu Bố, hắn nói với Lam Tiểu Bố, “Người ngươi đã bắt về rồi, vậy giao cho ngươi tra hỏi, đợi lát nữa người đánh thức Kế Tán dậy, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.’
“Vâng.” Lam Tiểu Bố kính cẩn lên tiếng, trong lòng hắn cũng biết rõ, đây là một chuyện tốn công mà không có kết quả thôi, nhưng hắn nhất định phải làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận