Khí Vũ Trụ

Chương 2591 - Bí mật của tộc Thiên Mông.

“Rễ cây của Vũ Trụ Thụ ở chỗ này, có khi nào Vũ Trụ Thụ đã bị tộc Thiên Mông nắm trong tay, cho nên mới có đạo tắc Di Vong?” Lam Tiểu Bố khẽ nhíu mày, Vũ Trụ Thụ chính là căn cơ sinh tồn của đại vũ trụ, nếu như bị tộc Thiên Mông nắm trong tay, chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mạc Vô Kỵ cười cười, “Khống chế là chuyện không thể, nếu như đối phương nắm Vũ Trụ Thụ trong tay, vậy thì cũng sẽ không để Vũ Trụ Thụ xuất hiện, khiến đại hội Vĩnh Sinh chưa bắt đầu đã kết thúc. Tộc Thiên Mông muốn chiếm đoạt toàn bộ đại vũ trụ, phải lựa chọn thời cơ ngăn cản bọn người này lại, cho nên bọn hắn không thể nào cho những Đạo Tổ này cơ hội sớm ra ngoài. Nhưng mà mặc dù không có cách khống chế Vũ Trụ Thụ, nhưng đạo tắc Di Vong tuyệt đối có liên quan đến Vũ Trụ Thụ, điều này nói rõ Thiên Mông Nhân có cách để Vũ Trụ Thụ dung nhập đạo tắc thiên địa vào trong đại vũ trụ.”
Bùi Cung Hổ rên lên đau đớn, cả nguời bị đánh bay ra ngoài. Rõ ràng, với loại cấp bậc dấu pháp này, hắn ta vẫn còn kém xa.
Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ một trái một phải vọt đến, Lam Tiểu Bố lấy Trường Sinh Kích ra, Mạc Vô Kỵ cũng đánh một chỉ ra.
Còn không ra tay nữa thì sẽ phải nhặt xác cho Lăng Trục Chân thôi.
Vây công Lăng Trục Chân có bốn người, thực lực của hai người hoàn toàn không yếu hơn Lăng Trục Chân, còn hai người kia thì hơi yếu một chút, chủ yếu là đứng bên ngoài bổ thêm một đao, đề phòng Lăng Trục Chân chạy trốn.
Lăng Trục Chân có thể kiên trì đến bây giờ, cũng là vì pháp bảo trong tay hắn ta.
Pháp bảo trong tay Lăng Trục Chân là một cái cự phiên, cự phiên này chẳng những có thể tăng cường lĩnh vực đại đạo của mình, mà còn có thể làm suy yếu trói buộc lĩnh vực của đối phương.
Cho dù Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đều là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, nhưng cũng biết đây là pháp bảo gì, Phá Vực Phiên, xem như là Hậu Hỗn Độn Chí Bảo.
Nếu như không có cái Phá Vực Phiên này, Lăng Trục Chân đã sớm không kiên trì nổi rồi.
Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ ra tay, cũng không khiến bốn tên tu sĩ tộc Thiên Mông đang vây công Lăng Trục Chân coi trọng. Rõ ràng Bùi Cung Hổ vừa rồi chính là vết xe đổ khiến bọn hắn hiểu rằng, người đến mặc dù nhiều, nhưng chẳng dùng được, bởi vì ở đây, bước đại đạo thứ bảy chắng có ích gì cả. Ít nhất thì ở đại vũ trụ không có một chút tác dụng nào. Bởi vì đại vũ trụ chính là địa bàn của bọn hắn, là thế giới thuộc về bọn hắn.
TRong mắt bọn hắn, Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ cũng giống như Bùi Cung Hổ trước đó, sẽ dễ dàng bị đánh bay ra ngoài, may mắn, thì có thể toàn thây.
Chỉ có Lăng Trục Chân là trong lòng vô cùng mừng rỡ, hắn ta nhìn thấy Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ đến giúp hắn ta. Thực lực của Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ, hắn ta biết rõ hơn ai hết. Nếu như đơn độc đả đấu, hắn ta hoàn toàn không đánh lại một người nào. Lúc này Lam Tiểu Bố và Mạc Vô Kỵ cũng nhau ra tay, nếu như hắn ta không biết nắm lấy cơ hội, vậy thì đúng là óc heo rồi.
Cho nên Phá Vực Phiên của Lăng Trục Chân kích phát toàn lực, đồng thời có mấy chục đạo hồng mang khóa lại không gian từ Phá Vực Phiên bắn ra ngoài.
Bốn tên tu sĩ tộc Thiên Mông đang vây công Lăng Trục Chân nhìn thấy Lăng Trục Chân dốc toàn lực, không kinh sợ mà còn vui mừng. Sở dĩ cho đến bây giờ bọn hắn vẫn chưa làm gì được Lăng Trục Chân, cũng là bởi vì cái Phá Vực Phiên này của Lăng Trục Chân giống như như một cái mai rùa đen. Bây giờ Lăng Trục Chân chủ động bỏ cái mai rùa đen này ra công kích bọn hắn, chẳng phải là muốn chết sao.
Bốn nguời đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, cũng dốc toàn lực mà ra tay, một tên Thiên Mông Nhân đứng chịu mũi sào thậm chí còn mặc kệ bản thân bị thương, cũng muốn bắt được Lăng Trục Chân.
Nhưng mà khi đạo tắc Sát Phạt từ Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố khóa lại một người trong đó, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Đây đâu phải chỉ là một bước đại đạo thứ bảy, cho dù là Đạo Tổ mà bọn hắn đang vây công này, cũng không mạnh bằng gia hỏa mới tới này. Càng quan trọng hơn là, người này thế mà lại không bị quy tắc đại đạo thiên địa áp chế.
Ý nghĩ của bọn hắn vừa đến đây, đã nhìn thấy một chỉ trong hư không đánh xuống, một chỉ này dường như cố ý chậm hơn một kích kia một chút. Chờ tâm thần của bọn hắn đều tập trung vào một kích này và Phá Vực Phiên của Lăng Trục Chân, một chỉ này mới đánh xuống.
Thiên địa vẫn là thiên địa ban đầu, nhưng trong thiên địa này, mọi đạo tắc lại bắt đầu biến hóa trước một chỉ này.
Giống như Hồng Mông vừa mới sinh ra, giữa thiên địa, mọi quy tắc vốn có đang nhanh chóng vỡ nát, đạo tắc Phàm Nhân hoàn toàn mới diễn hóa ra. Bốn tên tu sĩ tộc Thiên Mông hoảng sợ phát hiện ra, thực lực của bọn hắn đang dần yếu đi, thậm chí còn sụt giảm dưới bước đại đạo thứ bảy.
Lăng Trục Chân khiếp sợ phát hiện, khi một chỉ này của Mạc Vô Kỵ đánh xuống, áp lực mà đối thủ gây ra cho hắn ta nhanh chóng tán loạn, hồng mang từ Phá Vực Phiên của hắn ta bắn ra dễ dàng đâm thủng thân thể của hai người, không hề có chút áp lực nào.
“Phốc!” Lại một đạo huyết quang nổ tung, Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố cũng xé rách thân thể của một tên Thiên Mông Nhân, Lam Tiểu Bố có chút sững sốt, nhìn thì có vẻ rất mạnh, sau khi đánh tới thì lại dễ dàng giết chết được như vậy, hắn dừng lại không tiếp tục ra tay nữa.
Còn một tên tu sĩ tộc Thiên Mông còn lại nhìn thấy một màn này, lập tức quay người định bỏ chạy, chỉ là trước một chỉ Thiên Địa này của Mạc Vô Kỵ, mọi động tác của hắn ta đều trở nên vô cùng chậm chạp. Một khắc sau, đạo tắc của Mạc Vô Kỵ đã giữ chân hắn ta lại, khiến hắn ta ngã nhào xuống đất,.
Khổ Nhất Sí đứng ở đằng xa quan sát mà sợ ngây người, Mạc Vô Kỵ và Lam Tiểu Bố mạnh đến mức giết cường giả bước đại đạo thứ tám như giết gà vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận