Khí Vũ Trụ

Chương 1197 - Ma Hề Thánh Nhân (2)

“Lúc trước khi chúng ta đến, cửa lớn cung điện này tự động mở ra, bây giờ lại đóng lại, chúng ta sợ là không thể nào mở ra…” Tể Tấn Trần nói được một nửa, đột nhiên nhớ đến Lam Tiểu Bố.
Ngay cả Ẩn Nặc Thần Trận mà Lam Tiểu Bố cũng có thể phá, mở cửa lớn cung điện này ra, hình như cũng không phải chuyện gì khó.
Quả nhiên Lam Tiểu Bố lại cầm ra một ít trận kỳ ném xuống, cung điện rõ ràng không có cửa lớn đột nhiên xuất hiện cửa. Không chỉ như vậy, cái cửa này còn tự động mở ra.
Lam Tiểu Bố nhấc chân lên định tiến vào trong cung điện, Tể Tấn Trần lại đi trước một bước, “Lam thành chủ, ta đi trước.”
Nếu mà so sánh, dù sao thì Lam Tiểu Bố chỉ mới là tu vi Thiên Thần cảnh. Giờ phút này, Tể Tấn Trần đã nhìn thấy giá trị của Lam Tiểu Bố. Hắn cũng đã hiểu ra, vì sao Thúc Vãng Tiêu lại coi trọng Lam Tiểu Bố như vậy, thậm chí còn giao một cái thần thành cho Lam Tiểu Bố. Rất rõ ràng, ánh mắt của Thúc Vãng Tiêu hơn xa đám người bọn hắn.
Sau khi tiến vào cửa lớn cung điện, là một không gian rất lớn. Nhưng trong không gian này không có gì cả, nhìn có vẻ hơi trống trải.
“Lúc trước chính là ở chỗ này xuất hiện rất nhiều thủy tinh cầu chứa bảo vật, sau đó mọi người cùng nhau tiến lên đoạt, ta là người đầu tiên lui ra ngoài. Những Đạo Quân kia không biết đã đi đâu rồi…”
Tể Tấn Trần còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, hắn đột nhiên quay đầu lại, phát hiện mấy người Lam Tiểu Bố cũng đều sửng sốt nhìn phía sau, cửa lớn mà bọn họ vừa bước vào đã biến mất.
“Giống như lúc trước.” Giọng nói của Tể Tấn Trần có chút bất an, đồng thời nhìn về phía Lam Tiểu Bố.
Chẳng những Tể Tấn Trần, những người còn lại cùng đều nhìn về phía Lam Tiểu Bố. Nếu như có thể ra ngoài, vậy chỉ có thể dựa vào Lam Tiểu Bố.
Lam Tiểu Bố đã để Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra mô hình kết cấu của cung điện này, lúc trước Vũ Trụ Duy Mô chỉ tạo dựng mô hình bên ngoài cung điện, mô hình bên trong cung điện vẫn chưa tạo dựng được, bây giờ hắn cũng không biết tiếp theo nên làm như thế nào.
“Tiểu Bố, nơi này không có cửa, tiếp theo chúng ta nên đi như thế nào?” Quân Vu hỏi một câu.
“Ta xem một chút.” Lam Tiểu Bố cẩn thận đi đến một góc của đại điện, đại điện này nhìn rất trống trải, chỉ có nơi này có nửa cái máng bằng đá, một nửa cái máng đá còn lại tựa như đang ở trong tường.
Lam Tiểu Bố dùng tay vịn cái máng bằng đá này một chút, đột nhiên có tiếng kẽo kẹt ghê răng truyền đến.
Đám người lập tức lùi lại, sau đó một cái cửa chỉ có thể đi được một người xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Vào xem.” Lam Tiểu Bố đi trước nhất.
“Ta đi trước đi, lỡ như có chuyện gì cũng có thể đối phó được.” Tể Tấn Trần vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố xua tay bảo, “Không cần, đã bị giam hết trong tòa cung điện này rồi, còn có chuyện gì không hay nữa chứ?”
Phía sau cánh cửa là một thông đạo rất hẹp, chẳng những rất hẹp mà còn vô cùng u ám không ánh sáng. Thần niệm rà quét cũng không được, nhưng mà khiến bọn hắn cảm thấy yên lòng một chút là, thần niệm của bọn hắn có thể nhìn rõ toàn bộ đội ngũ của mình.
Đi vào thông đạo hẹp dài này khoảng nửa nén hương, lúc này trước mặt mọi người mới xuất hiện một cái đại điện khác. Nói đại điện thì có vẻ không thích hợp lắm, phải nói đây là một căn phòng.
Căn phòng này chỉ có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, chính giữa gian phòng còn có một cái thi thể vẫn lạc đã lâu.
“Bặc Trì?” Tể Tấn Trần kinh ngạc lên tiếng.
Chẳng những Tể Tấn Trần biết thi thể này là ai, những người còn lại cũng đều biết. Đây chính là Đạo Quân của Bách U Thần Đình, Mân Đế Bặc Trì.
Nhìn thấy thi thể Mân Đế,. thần niệm Tể Tấn Trần nhanh chóng tìm kiếm khắp căn phòng, nhưng không nhìn thấy thi thể của Đạo Quân nào nữa.
Lam Tiểu Bố thì ngạc nhiên phát hiện ra, Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng xong mô hình kết cấu bên trong tòa cung điện này, tốc độ nhanh chóng không gì sánh được.
Lam Tiểu Bố lập tức lấy mấy lá trận kỳ ra ném xuống, lập tức có một cái bàn thờ xuất hiện trước mắt mọi người. Trong điện thờ thế mà lại có một nữ tử dung mạo sinh động như thật đang ngồi xếp bằng, nữ tử này đang theo dõi bọn họ.
“Tiểu Vẫn Mệnh Thuật?” Lam Tiểu Bố thốt lên.
Nữ tử trước mắt này cũng giống như những người bị vẫn lạc mà hắn đã thấy ở Thạch Đao Thần Tông, cho nên Lam Tiểu Bố lần đầu tiên nhìn thấy, vẫn cho rằng nữ tử này bị trúng Tiểu Vẫn Mệnh Thuật. Nhưng mà ngay sau đó hắn cảm thấy không đúng, nữ tử này hình như vẫn còn hơi thở, không bị vẫn lạc.
“Nàng còn sống.” Niệm nói.
Quả nhiên một khắc sau, giọng nói của nữ tử này truyền đến, “Các vị cố tình xông vào tẩm cung của ta, có ý gì đây?”
Đột nhiên có một luồng ý chí tinh thần khổng lồ bao trùm đến, đừng nói là Lam Tiểu Bố, cho dù là Tể Tấn Trần cũng cảm nhận được hơi thở chết chóc đang ập đến.
Tể Tấn Trần nhanh chóng khom người tới đất, “Vãn bối Tể Tấn Trần, kính chào Ma Hề Thánh Nhân.”
Ma Hề Thánh Nhân? Lam Tiểu Bố thầm nghĩ, dễ dàng như vậy sao? Người trước mắt chính là Ma Hề Thánh Nhân, bọn họ vừa đến đã gặp được rồi? Điều này nói rõ điều Niệm suy đoán lúc trước là chính xác, nơi này thật sự chính là Thiên Ma Huyễn Cung.
Ánh mắt nữ tử lóe lên tia kinh ngạc hỏi, “Ngươi biết ta?”
Tể Tấn Trần vội vàng nói, “Nếu như là lần trước đến đây, vãn bối tuyệt đối không biết tiền bối. Nhưng mà Bất Thanh Thần Giới xuất hiện biến cố, vãn bối bởi vì nghĩ đến Thiên Mặc Thần giới của tiền bối, cho nên mới đoán ra là tiền bối.”
Lời nói của Tể Tấn Trần tựa như đã kích động đến cảm xúc của nữ tử trước mắt này, một cảm giác vô cùng đau buồn bao trùm toàn bộ không gian.
Tinh thần Lam Tiểu Bố cũng bị kéo theo, hắn nhanh chóng vận chuyển Trường Sinh Quyết ổn định tinh thần của mình, thầm nghĩ thật là lợi hại. Đây chính là Thánh Nhân sao? Chỉ chút dao động tâm thần, cũng có thể khiến tâm tình của hắn dao động theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận