Khí Vũ Trụ

Chương 1832 - Kỳ Nguyên quốc to gan. (2)

Nhưng khi có càng nhiều Hắc Sát quân bị giết, Kỳ Nguyên quân đều hiểu ra một đạo lý, đó chính là Hắc Sát quân dường như cũng chẳng là gì cả, cũng một đầu hai cánh tay, cũng sẽ bị giết, hơn nữa còn rất dễ bị giết.
Sau khi Tạp Tư chạy trốn, Hắc Sát quân càng tan rã với tốc độ nhanh chóng, sau đó biến mất.
Chủng Kình nhìn thấy Tạp Tư đã chạy mất, hắn không đuổi theo, hắn biết mình đuổi theo cũng không kịp. Hơn nữa, giết Tạp Tư, cũng không thể thay đổi kết quả. Mục đích chủ yếu hắn đến đây, chỉ là ngăn cản Tạp Tư ra trận mà thôi.
Tạp Tư điên cuồng độn gấp, chạy trốn hơn nửa ngày, sau khi phát hiện Chủng Kình không đuổi theo, hắn ta dừng lại, thở hổn hển.
Sau đó lấy một thanh phi kiếm ra kích phát, phi kiếm hóa thành một tia sáng bay ra ngoài.
Sau khi phát phi kiếm ra, Tạp Tư nghĩ, sau khi Đại Đế nhìn thấy hắn ta, có thể trách phạt hắn ta hay không, dù sao cũng là hắn ta dẫn ngàn Hắc Sát quân đến đóng giữ bên ngoài đô thành của một vùng lãnh chúa. Nhưng mà hắn ta nhanh chóng suy đoán ra, Đại Đế nhiều nhất chỉ là quở trách hắn ta một chút thôi, những năm qua, hắn ta đã làm ra rất nhiều chuyện trong bóng tối cho Đại Đế, Đại Đế thiếu hắn ta thì không được. Hắc Sát quân thôi, chết 1000 người thì lại tuyển thêm 1000 người nữa là đươc. Chờ qua một khoảng thời gian, hắn ta vẫn là thiên phu trưởng của Hắc Sát quân.
Ngay khi Tạp Tư còn đang suy nghĩ miên man, một luồng lực lượng đáng sợ đột nhiên cuốn lấy hắn ta, không đợi hắn ta giãy dụa, đã kéo hắn ta lên trên cao.
Bành! Tạp Tư rơi xuống mặt phẳng cứng rắn, lập tức hắn ta đã hiểu ra có chuyện gì,đây là Hắc Già Chiến Hạm. Có thể trực tiếp kéo hắn ta từ mặt đất lên Hắc Già Chiến Hạm, chỉ có một người, đó chính là người tàn nhẫn số một của Đại Quảng đế quốc Đinh Cốt, nghe đồn là cường giả Nhân Tiên.
Tạp Tư mở to hai mắt, quả nhiên nhìn thấy Đại Đế Thiết Kỳ, còn có một tên nam tử tiên phong đạo cốt ngồi bên cạnh Đại Đế.
Là tâm phúc của Thiết Kỳ, Tạp Tư đương nhiên biết, tên nam tử tiên phong đạo cốt kia chính là người bảo vệ của Đại Quảng đế quốc. cường giả Nhân Tiên Đinh Cốt, một nguời có thể diệt cả một đế quốc. Đương nhiên, nghe nói mấy đế quốc còn lại bây giờ cũng có cường giả Nhân Tiên, một mình Đinh Cốt cũng không thể nào diệt được một đế quốc.
Sắc mặt Thiết Kỳ âm trầm, Tạp Tư nhanh chóng quỳ xuống, “Tạp Tư kính chào Đại Đế, vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên đại nghịch bất đạo, phát động hơn 100.0000 đại quân đánh lén Hắc Sát quân ta, toàn quân Hắc Sát quân bị giết. Ta vất vả lắm mới thoát ra được, truyền tin tức về…”
“ĐƯợc, được, được lắm…” Thiết Kỳ gằn từng chữ, trên nguời hắn ta tản ra sát ý, khiến toàn thân Tạp Tư run rẩy.
“Nếu Hắc Sát quân đã bị giết, ngươi còn về để làm gì?” GIọng điệu Thiết Kỳ lạnh lẽo đến tận xương.
Tạp Tư giật mình, vội vàng nói, “Ta liều mạng trốn ra, là muốn báo tin.”
“Ha ha, báo tin? Chạy hơn nửa ngày mới báo tin?” Sau khi Thiết Kỳ nói xong câu đó tay Đinh Cốt bên cạnh hắn ta vung lên, Tạp Tư cảm thấy mình bị một lực hút kinh khủng quấn lấy, sau đó khí huyết toàn thân hắn đều bị hút đi.
TRước khi chết, hắn ta cuối cùng cũng hiểu rõ Đinh Cốt tu luyện như thế nào. Lần này Thiết Kỳ dẫn theo Đinh Cốt đến vùng lãnh chúa Kỳ Nguyên, rõ ràng là muốn lấy hết tinh huyết của một vùng lãnh chúa cống hiến cho Đinh Cốt tu luyện.

Ồn ào náo động một ngày, Lam phủ cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Lam Tiểu Bố nhìn Tô Sầm ngồi trước mặt mình, suy nghĩ tựa như lại trở về rất nhiều năm trước.
Một lần đó, hôn lễ của hắn và Tô Sầm, không có bất cứ người nào tham gia, không có một bàn tiệc rượu nào, còn là ở bên trong một căn phòng thuê nhỏ hẹp. Cho dù Tô Sầm gả cho hắn, nhưng hắn có thể cảm nhận được Tô Sầm không vui.
Chỉ chớp mắt, đã qua ba kiếp luân hồi, cách nhau vô số giới vực. Ở chỗ này, Tô Sầm lại gả cho hắn một lần nữa.
“Phu quân…” Tựa như đã rất lâu không thấy động tĩnh gì, Tô Sầm không nhìn được nhẹ giọng kêu lên.
Lam Tiểu Bố bước đến, nhẹ nhàng vén khắn trùm đầu của Tô Sầm lên, nhẹ nhàng nói: “Gọi ta là Tiểu Bố đi, những thứ đã qua đều là mây khói tiêu tán, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta sống lại một lần nữa. Chờ qua hôm nay, ta dẫn ngươi rời khỏi nơi này, đi đến nhà của chính chúng ta.”
Tô Sầm ngẩng đầu, trong mắt là hơi nước mờ mịt, nàng kinh ngạc nhìn Lam Tiểu Bố, từ hôm nay trở đi, chính là ngầy đầu tiên nàng và Tiểu Bố bắt đầu sống lại một lần nữa.
“Tiểu Bố, ngươi ở đâu thì ta theo đến đó…” Tô Sầm lẩm bẩm một tiếng, giọng nhỏ đến mức ngay cả chính nàng cũng không nghe thấy.
Lam Tiểu Bố mở rộng vòng tay, ôm thân thể mềm mại của Tô Sầm vào lòng…
“Ừm.” Tô Sầm nhỏ giọng ừ một tiếng, vòng tay ôm Lam Tiểu Bố, cả người đều đang run rẩy. Có lẽ là tâm nguyện từ sâu trong lòng nàng, đã cảm nhận hạnh phúc thuộc về mình.
Trời dần dần tối xuống, ban đên Điềm Nguyên thành cũng vô cùng yên tĩnh. Tiếng côn trùng rỉ rả trong bóng đêm tĩnh mịch, tựa như đang thổ lộ hết tâm tư của mình cho nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận