Khí Vũ Trụ

Chương 2026 - Thất Lạc Hải. (2)

Bái Việt cảm thán một chút rồi nó, “Bởi vì ta tu luyện Phàm Nhân Đạo, mới có thể tới nơi này, ta nghe nói ở đây có đạo tắc Bất Diệt, cho nên muốn đến đây tìm hiểu đạo tắc Bất Diệt một chút. Không ngờ vừa tiến vào đây thì không thể ra được nữa. Nếu như không phải tu vi của ta tạm ổn, cộng thêm còn một cái pháp bảo phòng ngự, chỉ sợ ta đã sớm biến thành xương khô rồi. Tu vi của Lam huynh mạnh hơn rất nhiều, ta đề nghị Lam huynh đừng đi vào trong nữa.
Nơi này ngoại trừ đạo tắc Bất Diệt, cũng không có gì cả, đạo hữu nếu như không có hứng thú với đạo tắc Bất Diệt, còn không bằng bây giờ ra ngoài. Lúc đầu ta tiến vào đây, cũng xem như rất dễ dàng, nhưng sau khi bị đạo tắc Bất Diệt ăn mòn, bây giờ chính dáng vẻ như thế này đây, đạo tắc Bất Diệt có thể hủy diệt mọi sinh cơ.”
“Ngươi không quan tâm đến chuyện ta cứu ngươi sao?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn Bái Việt, bình thường thì người bị nhốt khi nhìn thấy có người đến, nhất định sẽ cầu cứu, loại người này hắn đã gặp rất nhiều.
Bái Việt cười khổ nói, “Ta thì không cần ngươi cứu ta, bởi vì ngươi không thể cứu ta được. Ngươi đừng nhìn bây giờ ta có thể ngăn cản đạo tắc Bất Diệt ở đây ăn mòn, nhưng muốn ra ngoài thì rất khó. Đạo hữu bây giờ còn chưa gặp phải đạo tắc Bất Diệt, vẫn nên nhanh chóng rời đi, một khi gặp phải đạo tắc Bất Diệt, chỉ sợ cũng chỉ có thể giống như ta. Nếu như đạo hữu có thể ra ngoài, hơn nữa cũng rảnh rỗi, thuận tiện đến tông môn của ta một chuyến, nói một chút tình huống của ta cho sư huynh của ta…”
Lam Tiểu Bố cắt ngang lời Bái Việt nói, “Không cần, bây giờ ta có thể cứu ngươi ra ngoài.”
Nói xong câu đó, đạo vận trong tay Lam Tiểu Bố cuốn lên, lập tức kéo Bái Việt và cả cái cối xay của hắn ta lên, sau đó nguyên khí cuốn lên, một khắc sau đã đưa Bái Việt và cối xay kia ra khỏi Thất Lạc Hải.
Bái Việt đứng trong hư không, đờ đẫn nhìn hộ trận trước mắt, còn cả mấy chữ lớn Thất Lạc Hải trên hộ trận, hơn nửa ngày vẫn chưa phản ứng kịp. Hắn ta ra ngoài rồi? Nơi này rõ ràng là bên ngoài Thất Lạc Hải?
Qua khoảng mười mấy giây sau, hắn ta mới thì thào nói, “Vị diện Tiên giới lại có loại cường giả cường đại như vậy, thật là…”
Qua nửa ngày, hắn ta cũng không nói ra tiếng. Thật sự là thực lực của Lam Tiểu Bố vượt xa phạm vi hiểu biết của hắn ta, loại thực lực này thông thiên triệt địa cũng không đủ. Thất Lạc Hải này đáng sợ như thế nào, hắn ta biết rất rõ. Nhưng đối với vị đại ca đã cứu hắn ta ra kia, nơi này cũng giống như chỗ bình thường mà thôi.
Nhưng mà Bái Việt nhanh chóng tỉnh ngộ lại, hắn ta bị nhốt ở nơi này quá lâu rồi, nhất định phải nhanh chóng quay về Phàm Nhân tinh. Đã nhiều năm như vậy, không biết Phàm Nhân tinh có xảy ra chuyện gì không. Đã có một khoảng thời gian, hắn ta luôn cảm thấy hãi hùng khiếp vía, cái này chỉ sợ không phải là dấu hiệu tốt.
“Đại ca, ta hình như đã cảm ứng được đạo tắc Bất Diệt.” Thái Xuyên đột nhiên nhìn về một vùng đằng xa.
Đó là một vùng đầm lầy tàn phá, chẳng những mặt ngoài bị tàn phá, ngay cả quy tắc cũng tàn phá vô cùng. Cái đầm lầy tàn phá này ở sâu trong Thất Lạc Hải, nhìn không có chỗ nào bất thường.
Lam Tiểu Bố cười cười.”Chẳng những là đạo tắc Bất Diệt, ngay cả đạo quyển Bất Diệt Đại đạo cũng nằm ở chỗ này, đáng tiếc là đạo quyển này đã trống không rồi. Còn cả đồ chúng ta muốn tìm, cũng nằm trong cái đầm lầy này.”
Lúc nói chuyện, Lam Tiểu Bố đã bước một bước đến chỗ đầm lầy, tay vung lên một cái, một bản đạo quyển trống không lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Từ khí thế đạo vận còn lưu lại, Lam Tiểu Bố biết đây chính là đạo quyển Bất Diệt Đại Đạo mà lúc trước Tô Sầm muốn tìm, đáng tiếc sau khi hắn dùng Vũ Trụ Duy Mô tạo dựng ra, cái đạo quyển này đã biến thành trống không.
“Trong đầm lầy này thật sự có nước.” Thái Xuyên giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, kinh ngạc kêu lên.
Đầm lầy trong hư không, trong đầm lầy có nước, hơn nữa còn có rong rêu xanh lục sống tươi tốt, hoàn toàn không giống như đang ở trong hư không.
“Chẳng những có nước, mà còn có người ở chỗ này. Cũng không thể nói là người, chỉ là một cái thân thể tàn mà thôi.” Lam Tiểu Bố cười he he, trận kỳ trong tay liên tục bay ra.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cái đầm lầy này đã bị trận kỳ của Lam Tiểu Bố khóa lại, một động phủ đột ngột xuất hiện trước mặt Lam Tiểu Bố và Thái Xuyên. Nói là động phủ, nhưng đó chỉ là một cái nhà gỗ dựng lên từ mấy cây gỗ mà thôi. Nhà gỗ đã hiện ra màu nâu, không biết là do bị ăn mòn, hay vốn có dáng vẻ như vậy.
Phòng ở trống rỗng, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy rõ tình hình bên trong. Một cái thân thể vô cùng tàn tạ, nam tử đầu tóc rối bời lơ lửng chính giữa nhà gỗ. Từng đạo đạo tắc đại đạo vờn quanh người hắn ta, dường như mỗi một lần vờn quanh, khí thế của hắn ta lại lớn hơn một phần. Cho dù thân thể bị tàn phá, nhưng trên người vẫn mặc một cái áo bào đen rách nát.
“Có người đến, ngươi đừng tu luyện nữa, tên mặc đồ đen kia.” Lam Tiểu Bố kêu lên.
Thân thể nam tử này hơi chấn động một chút, sau đó chậm rãi quay đầu lại, hắn ta chỉ còn một con mắt, nửa bên mặt có thịt, nửa bên khác chỉ còn lại xương trắng. Ngực phải có một cái lỗ lớn, quanh vết thương còn có lực lượng ăn mòn.
“Ngươi…” Rất rõ ràng, hắn ta vừa nhìn thấy Lam Tiểu Bố, hoặc là bởi vì Lam Tiểu Bố kêu hắn ta, cho nên hắn ta mới nhìn rõ có người đến nơi này. Chẳng những có người đến, mà người này còn có thể dễ dàng nhìn rõ mọi hư ảo ở nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận