Khí Vũ Trụ

Chương 152: Vũ Trụ Duy Mô

Cho tới lúc này, Lam Tiểu Bố mới biết hắn gọi cảm ứng ý niệm là thần niệm chính xác thế nào, hơn nữa ngoài việc sự mạnh yếu của thần niệm liên quan tới thực lực của hắn ra thì thứ quan trọng nhất chính là hải não*.
(*Hải não có nghĩa là tất cả kiến thức được lưu trữ trong trí nhớ của bộ não của một người rộng như biển. Càng nhiều kiến thức được lưu trữ trong não, biển kiến thức càng lớn, nó mô tả một lượng lớn thông tin kiến thức được lưu trữ trong não.)
Trong Kim Ô quyết có nói, hải não càng mạnh, thần niệm càng mạnh thì sự kháng cự với quấy nhiễu tới từ bên ngoài càng mạnh. Lần trước khi còn ở địa cầu, tàn hồn của Lí An đoạt xác của hắn cũng tiến hành ở trong hải não mà không phải cướp đoạt linh hồn. Hoặc là nói linh hồn của hắn tồn tại trong hải não, mỗi khi hải não của hắn bị người khác công phá thì tất cả mọi chuyện đều không phải hắn làm chủ nữa.
Thứ Đoàn Hồn thuật rèn luyện chủ yếu là hải não, trước hắn thông qua các xé rách linh hồn để tu luyện Đoàn Hồn thuật thực sự quá nguy hiểm. Một khi xé rách hải não của bản thân thì muốn phục hồi lại như cũ rất khó khăn.
Cũng may mà sai lầm của hắn là thông qua xé nát hải não lại khiến hải não của hắn trở nên bao la và cứng rắn hơn, cuối cùng lại tìm ra một cách tu luyện mới của Đoàn Hồn thuật. Nếu hắn có sự chỉ dẫn của sư phụ thì loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Biểu hiện của hải não chính là Tử Phủ, Tử Phủ mạnh hay yếu chính là yếu tố quan trọng để cân nhắc xem người tu tiên đó có thể tiến được bao xa.
Mặc dù không có sư phụ chỉ dẫn, nhưng hắn vẫn có thể tìm được cách tu luyện mới của Đoàn Hồn thuật, nhưng lúc này Lam Tiểu Bố mới cảm giác được có một vị sư phủ quan trọng như thế nào đối với một người tu tiên. Không phải lần nào bước sai cũng may mắn được như vậy, đôi lúc bước sai thì không thể nào làm lại được nữa.
Tảng đá lớn màu trắng có thể thấy đang nhỏ đi một vòng, điều đó khiến Lam Tiểu Bố rất đau lòng, hắn thu tảng đá lớn để quay lại Phục Hà, để Phục Hà tiếp tục phi hành như đã định lần trước.
Cổ Đạo không biết vì sao lại ngồi xuống bên cạnh Hầu Dập, thậm chí còn bày ra tư thế quái dị, Lam Tiểu Bố lại lười để ý tới nó. Hầu Dập vẫn đang điên cuồng tu luyện, giống y hệt như Lam Tiểu Bố trước kia vậy, đói thì tiện tay lấy một tễ thuốc nguyên tố sinh cơ lên uống.
Lam Tiểu Bố không tu luyện tiếp nữa, sau khi Uẩn Đan thành công hắn đã học xong toàn bộ mấy thuật còn lại rồi, hiện đang chuyên tâm nghiên cứu hộp gỗ nhỏ.
Trước đó, khi hắn vừa luyện Trúc Cơ xong, có thể kiểm tra được hộp gỗ nhỏ hoàn toàn bởi vì hắn có thần niệm do tu luyện Đoàn Hồn thuật. Bây giờ hắn đã Uẩn Đan thành công, từ góc độ nào đó mà nói thì hắn đã thực sự bước chân trên con đường tu tiên. Thần niệm lại càng tăng trưởng mạnh hơn, trực tiếp mở rộng ra ngoài phạm vi một nghìn mét.
Lần này, khi thần niệm của Lam Tiểu Bố thấm vào trong hộp gỗ, quả nhiên lần này không hề mơ hồ như lần trước.
‘Đạo không rơi vào thất âm ra, người cô độc đêm ngày vạn trượng.’ càng thêm rõ ràng hơn.
Lần trước thần niệm của hắn chỉ dừng lại ở đúng vị trí mấy chữ này, nhìn vào bên trong thì không thấy rõ gì cả. Nhưng bây giờ thần niệm của Lam Tiểu Bố đã có thể ung dung vượt qua mười mấy chữ này thấm vào sâu hơn bên trong hộp gỗ nhỏ.
Khi thần niệm của Lam Tiểu Bố vừa vượt qua hai hàng chữ kia thì trong hộp gỗ nhỏ dường như phát ra tiếng crack nhỏ, sau đó hai hàng chữ kia liền biến mất không thấy đâu.
Thần niệm của Lam Tiểu Bố tựa như ngã vào chảo dồi đang sôi, khí tức cuồng bạo cuốn tới, dường như muốn cắt sạch sẽ thần niệm của hắn vậy. Tiếng nổ lại càng vang dội hơn, trực tiếp khiến Tử Phủ của Lam Tiểu Bố đau đớn.
Lam Tiểu Bố vẫn nhịn được, không tới nỗi phải thi triển lá chắn thần niệm, ngay cả nỗi đau xé rách linh hồn hắn cũng từng trải qua rồi, loại cảm giác đau nhói này có là cái gì chứ?
Thần niệm theo ý chí của Lam Tiểu Bố chậm rãi lan rộng vào trong, tựa như làn sương mù bị ánh mặt trời xé ra vậy, khi thần niệm của Lam Tiểu Bố vừa xuyên qua lớp sương mù đó thì chạm tới được không gian sáng tỏ thông suốt.
Lam Tiểu Bố kinh ngạc nhìn hoàn cảnh bên dưới thông qua thần niệm, hắn có hơi nghi ngờ không biết có phải bản thân đã nghĩ sai rồi hay không?
Theo suy nghĩ của Lam Tiểu Bố, hộp gỗ này có khả năng lớn là của một vị tiền bối để lại, trong này nhất định là công pháp tu luyện cao cấp nhất, có lẽ còn có quan hệ tới thất âm. Mặc dù Kim Ô quyết của hắn không tệ, nhưng sau này hắn vẫn phải đổi sang một công pháp khác, mà hộp gỗ này không thể nghi ngờ chính là thứ mà hắn trông đợi nhất.
Bây giờ nhìn đồ vật bên trong hộp gỗ, nói không thất vọng chính là nói dối.
Ở nơi sâu nhất trong hộp gỗ có một thứ có hình dạng giống với bảo tháp, tựa như hình khối nón với ba cạnh trong môn hình học vậy. Mấy chốt là ba cạnh của hình nón đó có hơi mơ hồ.
Đây là thứ gì? Đầu óc Lam Tiểu Bố có chút mơ hồ.
Không phải trước đó hắn lấy được tin tức là cảnh giới cao nhất là cảnh giới Niết bàn, khi Tu Tiên tiến vào thời đại mạt pháp, chẳng lẽ nơi này vẫn còn sót lại truyền thừa của đại đạo Tu Tiên?
Không lẽ là do hắn hiểu sai ý? Ý của nơi này không phải là muốn cho người khác nhận truyền thừa bên trong sao?
Thần niệm của Lam Tiểu Bố bắt đầu thử thấm vào trong hình nón ba cạnh kia, sau đó xuất hiện những chuỗi số liệu vô cùng vô tận truyền tới.
Lam Tiểu Bố sợ hết hồn, hắn vội và thu lại thần niệm, nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra đó không phải là đoạt xác, mà là chuỗi số liệu cực kì lớn. Sau đó hắn nhìn thấy được lời nhắn của chủ nhân khối hình nón này.
“Ta vốn là một cây măng tre, đắc đạo nhờ Vũ Trụ Duy Mô. Đây là mô hình đại đạo, có thể xây tất cả đạo pháp của vũ trụ. Đáng tiếc trước đó vũ trụ ở nơi này đã mở ra thiên địa trước, xây dựng trật tự, dở dang mang theo Vũ Trụ Duy Mô đi tìm Đạo Tổ. Không thấy Đạo Tổ liền bị đánh thành Tử Tiểu…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận