Khí Vũ Trụ

Chương 1795 - Đạo thứ nhất Lục Đạo.

“Tán tu tiến vào Lôi Kiếm tông cần phải từ Hư Thần cảnh trở xuống, nếu như là Hư Thần cảnh, hoặc là vượt quá cảnh giới Hư Thần cảnh, muốn gia nhập Lôi Kiếm tông phải để lại hồn niệm. Mà ta đã là Hư Thần cảnh, thậm chí sắp bước vào cảnh giới Nhân Tiên, ta không muốn để lại hồn niệm của mình, chỉ có thể lựa chọn con đường tán tu này. Ta vẫn rất may mắn, dù sao ta cũng đã tới được Thần Khẩn tu chân giới, ít nhất thì không cần phải luôn luôn lo lắng vòng xoáy hư không cuốn mình đi nữa.”
“Hôm nay suýt chút nữa đã vẫn lạc ở Khô Lâm vực, tìm kiếm cơ duyên quá khó khăn. Nhưng mà ta cũng không phải là không có thu hoạch gì, ta lấy được nửa đầu linh mạch hạ phẩm tàn khuyết, đối với ta mà nói cái này là món tài phú không nhỏ.”
“Hôm nay là lần đầu tiên ta giết người, là một tu sĩ Kim Đan. Tu luyện đến Kim Đan cảnh, vậy mà còn đến đây tìm kiếm lô đỉnh. Cũng không biết đã có bao nhiêu nữ nhân vẫn lạc ở trong tay của hắn, may mà tu vi của ta có thể nghiền ép hắn.”

Một lúc lâu sau, Lam Tiểu Bố mới thả quyển nhật ký xuống.
Phía sau ghi lại toàn bộ quá trình Tô Sầm gian nan tu luyện và cầu sinh, có lúc, một gốc linh thảo, một khối vật liệu, đều có thể khiến Tô Sầm vui vẻ rất lâu.
Bởi vì là một kẻ tán tu, con đường tu luyện của Tô Sầm vô cùng gian nan. Nàng khác với mình, có rất nhiều vấn đề không hiểu, bởi vì không có tông môn giải đáp, chỉ có thể thảo luận với một vài tán tu, điều này khiến nàng suýt chút nữa bị hãm hại mấy lần.
Có thể nói từ tu chân giới đến Tiên giới, thậm chí trước khi gặp được Kiều Ngạo Luân, con đường tu luyện của Tô Sầm đều cực kỳ gian nan. Bởi vậy cũng có thể thấy được, tư chất của Tô Sầm mạnh như thế nào.
TRên Địa Cầu cũng có thể tu luyện đến Luyện Thần cảnh, hơn nữa một kẻ tán tu chẳng những có thể phi thăng đến Tiên giới, mà còn tu luyện đến cảnh giới Tiên Vương, tuyệt đối không phải dựa vào vận may là có thể làm được.
Với tốc độ của Luân Hồi Oa, phi hành thêm nửa tháng nữa, trước sau tốn hơn một tháng, Lam Tiểu Bố mới từ quả cầu phương vị Luân Hồi Thánh Nhân đưa nhìn thấy nơi mà hắn muốn đến.
“Luân Hồi đạo hữu, nơi này chỉ nhìn thấy một mảng lớn mây hư không, làm sao đi vào Lục Đạo Niết Bàn được?” Lam Tiểu Bố dừng Luân Hồi Oa lại, gọi Luân Hồi Thánh Nhân.
Mây hư không cũng không phải thật sự là mây, mà là một chút vật chất trong hư không tạo thành, sau đó ngưng tụ lại một chỗ, có chút giống với sương mù. Nhưng khác với sương mù chính là, loại tạp chất này cái gì cũng có thể có, chỉ là không có nước.
Luân Hồi Thánh Nhân cười he he, “Đây không phải là mây hư không, mà là bình chướng của Lục Đạo Niết Bàn, ngươi ở chỗ này nhìn qua thì gống như là mây hư không, nhưng chờ ngươi đến gần, nếu như tu vi của ngươi yếu, hoàn toàn không thể vào trong được.”
Thần niệm Lam Tiểu Bố quét đến bình chướng của Lục Đạo Niết Bàn này, lập tức cảm nhận được một luồng khí thế Luân Hồi cường đại bao trùm đến, hắn nhìn lướt qua Luân Hồi Thánh Nhân từ tốn nói, “Chỉ sợ không phải là hoàn toàn không vào được nhỉ? Tu vi yếu một chút, chắc hẳn là sẽ vẫn lạc trong bình chướng Lục Đạo Niết Bàn này.”
Chút tiểu tâm tư đó của Luân Hồi Thánh Nhân, Lam Tiểu Bố biết rất rõ, gia hỏa này đúng là đủ âm hiểm, nếu như mình không thể nào xuyên qua được Lục Đạo Niết Bàn, chết thì cũng chết thôi. Nhưng đối với Luân Hồi Thánh Nhân, đây là bải kiểm tra của mình.
Nếu như không phải bây giờ Lam Tiểu Bố đang cần Luân Hồi Thánh Nhân giúp đỡ, hắn rất muốn đạp ra một cước, sau đó nói ngươi cút được bao xa thì lăn đi.
Luân Hồi Thánh Nhân cười cười, “Ta đang chuẩn bị nói chuyện với ngươi đây, xuyên qua bình chướng Lục Đạo Niết Bàn, cũng là cảm ngộ một phần của đạo tắc Lục Đạo. Nói cách khác, sau khi chúng ta bước vào bình chướng, là bắt đầu cảm ngộ đạo tắc Lục Đạo. Lam đạo hữu yên tâm, lấy thực lực của ngươi và ta, còn cả kiến thức về đại đạo Luân Hồi, xuyên qua cái bình chướng Lục Đạo Niết Bàn này, là chuyện dễ như trở bàn tay.”
Lam Tiểu Bố không vạch trần Luân Hồi Thánh Nhân, chỉ cất Luân Hồi Oa đi rồi nói, “Ngươi đi vào trước đi, ta theo sau.”
Nghe lời Lam Tiểu Bố nói, Luân Hồi Thánh Nhân lập tức bước một bước vào trong bình chướng Lục Đạo Niết Bàn, ngay cả chút do dự cũng không có.
Lam Tiểu Bố cũng theo sát bước vào trong bình chướng niết bàn này, vừa tiến vào bình chướng, Lam Tiểu Bố đã cảm nhận được một nỗi tuyệt vọng dâng trào, sau đó có một đạo nhận mang ngàn vạn trượng bổ xuống đầu hắn. Huyết quang nổ tung, thân thể bị xé nát, ý thức hắn lâm vào trong Hỗn Độn, hắn cảm thấy hồn phách mình đang phiêu đãng trong hư không, giờ phút này hắn đang nôn nóng muốn tìm thông đạo Luân Hồi, sau đó nhanh chóng đi đến lần luân hồi tiếp theo. Hắn sợ nếu như mình chậm một chút, hắn sẽ quên mất chính mình là ai, mình phải làm gì.
Không đúng, trong lòng Lam Tiểu Bố giật mình, lập tức cảm thấy Khí Vận Chi Thụ của mình bắt đầu chập chờn chuyển động, sau đó mọi cảm giác đều biến mất, chỉ có cảm giác xẻ rách và trống vắng xung quanh.
Đây là ảo giác?
Lam Tiểu Bố nhíu mà nghĩ một lát, đã biết đây tuyệt đối không phải là ảo giác, đây là ý thức ở sâu trong đầu mình. Cũng không giống lắm, nhưng có thể là ký ức một đời luân hồi nào đó của hắn, những ký ức này bị bình chướng Lục Đạo Niết Bàn tìm được. Nếu như không có Khí Vận Chi Thụ, hắn đã trầm luân vào trong loại tử vong trong trí nhớ này, sau đó ý thức và tư tưởng bắt đầu luân hồi.
Nhìn Luân Hồi Thánh Nhân ở xa xa, Luân Hồi Thánh Nhân rõ ràng đã rất quen thuộc với nơi này, đã đi được vài dặm. Đồng thời từ chuyện Luân Hồi Thánh Nhân không nhắc nhở hắn, Luân Hồi Thánh Nhân không hề cảm thấy bất ngờ khi hắn chìm vào trong ký ức của một kiếp luân hồi nào đó. Nhưng mà Luân Hồi Thánh Nhân vẫn còn dừng lại cách hắn vài dặm, mặc dù thần niệm Luân Hồi Thánh Nhân không quét đến đây, nhưng Lam Tiểu Bố vẫn cón thể cảm nhận được đối phương đang chú ý đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận