Khí Vũ Trụ

Chương 438: Một trận chiến gian nan. (1)

Khổng Trang Hành không suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp làm theo những gì Lam Tiểu Bố nói, lui ra sau bảy trước rồi di chuyển sang bên trái bốn bước, một khắc sau hắn nhìn thấy cự phiên trong tay Lư Hân đang liên tục đập lên Khốn Sát trận.
Chỉ nhìn một chút, Khổng Trang Hành đã nhìn ra, xung quanh Lư Hân lại có một KHốn Sát trận đang vây hắn lại, hắn là do Lam Tiểu Bố bố trí ra. Hơn nữa mỗi lần Lư Hân đập ra một vài vết nứt, vết nứt này sẽ nhanh chóng lành lại. Có thể thấy được trước đó hắn nghĩ rằng một cái KHốn Sát trận cấp bốn có thể đối phó được một Tiên vương là chuyện buồn cười đến mức nào.
“Ra tay như thế nào?” Khổng Trang Hành vội vàng nói.
Lam Tiểu Bố còn nôn nóng hơn cả Khổng Trang Hành, mặc dù Liên Hoàn Khốn Sát trận của hắn đã giam chặt mỗi một tu sĩ của Đại ân Tiên Môn, thế nhưng tu vi đệ tử của Đại Hoang Tiên Môn thật sự vẫn quá thấp. Cho dù đang ở trong khốn trận, hơn nữa còn là bảy tám người đối phó với một người, nhưng vẫn có không ngừng có đệ tử của Đại Hoang Tiên Môn bị giết chết.
Nếu không phải Giảo Sát trận của hắn quá lợi hại, Tỏa Thần Ất Nguyên Giảo Sát Trận lại có thể kiềm chế thực lực của đối phương, chỉ sợ Đại Hoang Tiên Môn đã toàn quân bị diệt trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng hắn không thể rời đi, Liên Tỏa Khốn Sát tiên trận của hắn có uy hiếp trí mạng đối với Đại La KIm Tiên, nhưng đối với một Tiên Vương như Lư Hân, uy hiếp này có thể giải trừ bất cứ lúc nào. Chỉ cần Lư Hân làm KHốn Sát Trận nổ tung, vậy Đại Hoang Tiên Môn sợ rằng sợ bị thất bại thảm hại. Hắn hoàn toàn không thể rời đi được, liên tục ở đây tu bổ lại sát trận này.
Cho nên cho dù bất cứ giá nào, hắn cũng phải xử lý Lư Hân trước.
“Trực tiếp ra tay.” Sau khi Lam Tiểu Bố nói xong, lại lấy một lá trận kỳ khác ném ra, giờ phút này hắn cần phải có cường giả Khổng Trang Hành này kiềm chế Lư Hân lại. Hắn một mình đối mặt với Lư Hân, cho dù có Khốn Sát trận, một khi Lư Hân bị trọng thương nổi điên lên giết chết hắn, dưới uy áp của Tiên Vương, chỉ sợ hắn còn chưa kịp lấy pháp bảo ra đã bị giết chết rồi.
Khổng Trang Hành cũng không biết tình hình như thế nào, nhưng mà lúc này trong Khốn Sát đại trận của Mưu Bắc đại tiên thành không ngừng có máu nổ tung, cái này nói rõ tình hình của Đại Hoang Tiên Môn cũng không tốt.
Lần này Đại ân Tiên Môn đến gần hai trăm người, nếu như người chết đều là Đại ân Tiên Môn, cuộc chiến đã sớm kết thúc, trên thực tế cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, thậm chí lại càng ngày càng kịch liệt. Lam Tiểu Bố muốn xử lý Lư Hân trước là đúng, chỉ cần xử lý Lư Hân, hắn và Lam Tiểu Bố đều rảnh tay, lúc đó Đại ân Tiên Môn sẽ không còn uy hiếp nào nữa.
Trường côn trong tay Khổng Trang Hành vung lên, mang theo khí thế vạn quân đánh về phía Lư Hân, trong lòng của hắn vô cùng bội phục Lam Tiểu Bố, vậy mà có thể giam cầm được cường giả của Đại ân Tiên Môn, thậm chí bây giờ còn chưa biết thắng bại ra sao.
“Đáng chết!” Lư Hân đỏ ngầu cả mắt, Lam Tiểu Bố rõ ràng đang ở trong này, sao hắn có thể không biết? Hắn muốn xử lý Lam Tiểu Bố, nhưng Lam Tiểu Bố vô cùng gian xảo không gì sánh được, hoàn toàn không lộ diện ra. Hắn muốn tìm Lam Tiểu Bố trong Liên Hoàn KHốn Sát TRận này là chuyện không thể nào. Hắn không tìm thấy Lam Tiểu Bố, nhưng Lam Tiểu Bố lại luôn biết hắn đang ở đâu.
Nếu như hắn bị xử lý, vậy thì Đại ân Tiên Môn xong đời rồi. Chỉ cần hắn không bị giết, bọn họ có thể chuyển bại thành thắng.
Lúc này hắn thậm chí có chút hối hận, không phải hối hận vì đã công kích Mưu Bắc đại tiên thành, mà là hối hận không nên đánh lén vào thành.
Dựa theo từ lúc bắt đầu cuộc chiến đến bây giờ, rõ ràng Mưu Bắc đại tiên thành không có cường giả nào cả, người có cấp độ Đại Tiên không quá hai ba người, Tiên Vương lại càng không có. Loại thực lực này, hắn chỉ cần trực tiếp đánh vào trong tiên thành là được. Bây giờ tiến vào lại bị người ta dùng trận pháp vây khốn, từ cái KHốn Sát trận không ngừng được tu bổ này, Lư Hân biết được, đối phương có một cường giả trận đạo đỉnh cấp, hắn xem như là lấy sở đoản của mình tấn công vào sở trường của kẻ địch.
Môt đạo công kích mạnh hơn xa trước đó ập đến, hơn nữa không gian xung quanh cũng vì một côn này mà trở nên đậm đặc hơn.
Lư Hân biết rõ đây là cường giả đầu tiên hắn gặp phải sau khi bị giam lại, đây cũng có thể là cường giả duy nhất của Đại Hoang Tiên Môn. Chỉ cần xử lý được cường giả này, hắn nhất định sẽ có cơ hội thắng.
Nghĩ đến đây, Lư Hân điên cuồng vận chuyển tiên nguyên trong người, dẫn động thần niệm, cự phiên nhanh chóng biến thành một cái lạch trời đánh về phía Khổng Trang Hành. Đồng thời, một phi kiếm truyền tin cũng bị hắn phóng ra ngoài.
Một khí thế chết chóc kìm nén truyền đến, trong lòng Khổng Trang Hành lạnh buốt. Giờ phút này hắn mới hiểu được, trước đó mình có thể trốn thoát khỏi bàn tay của Lư Hân là chuyện may mắn đến mức nào. Cho dù hắn là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, đối mặt với một Tiên Vương sơ kỳ, hắn vẫn hoàn toàn bị kìm hãm.
TRốn?
Lúc này mà trốn, hắn vẫn còn một cơ hội, hắn biết cửa sinh nằm ở đâu.
Đồng thời Khổng Trang Hành cũng hiểu rõ, chỉ cần bây giờ hắn chạy trốn, vậy thì Lam Tiểu Bố nhất định sẽ thua.
Nghĩ đến vô số huynh đệ bạn bè của mình đã bị giết chết, thậm chí huynh đệ đã vào sinh ra tử cùng mình cũng bị Đại ân Tiên Môn giết chết, lần này là cơ hội duy nhất của hắn, vậy mà hắn là định chạy trốn? Khổng Trang Hành cắn chặt răng, không chút do dự thiêu đốt tinh huyết của mình, trường côn tựa như muốn siết chặt khoảng không gian này.
Lam Tiểu Bố làm sao có thể không biết đây là cơ hội duy nhất của hắn? Hắn lao ra, đồng thời tạo ra mấy chục đạo Thần Hồn Thứ đánh về phía Lư Hân, Thất âm Kích cuốn theo âm thanh kim loại va chạm liên miên, cuốn lên kích mang vạn trượng bổ về phía Lư Hân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận