Khí Vũ Trụ

Chương 984: Luân Hồi Bàn.

“Hoàn Tào, vì sao ngươi biết rõ Cốc Kim Nguyên sư huynh ở nội môn có khách đến, vì sao cho đế bây giờ vẫn không đem nguyên Liễu Lyiệu nấu ăn đến Thiên Thực điện?” Ngạn Ngọc Nhậm nhìn thấy Lam Tiểu Bố đang uống trà, lập tức giận vô cùng.
Lam Tiểu Bố đặt chén trà xuống, cũng không đứng lên, mà không nhanh không chậm nói, “Ngạn Ngọc Nhậm, Hoàn Tào ta tư chất thượng đẳng, tiến độ tu luyện cũng rất nhanh, ta tin rất nhanh có thể tiến vào nội môn. Vậy mà ngươi lại sắp xếp ta đến Thiên Thực điện, ha ha, nếu như ta là chấp sự ngoại môn, ngươi biết ta sẽ dạy dỗ ngươi như thế không? Ta sẽ cho ngươi đi giặt quần áo cho nữ nhân. Đúng rồi, ta sẽ sắp xếp ngươi đến Hoán Nữ cung, bây giờ cút đi cho ta.”
“Hoàn Tào, ngươi muốn chết à?” Sát khi trên người Ngạn Ngọc Nhậm bùng lên, chỉ là một đệ tử ngoại môn, lại dám bảo tên chấp sự hắn cút.
“Đang nghĩ muốn giết ta như thế nào sao? Tới đi, nhanh chóng giết ta đi. Gia đây dù sao cũng không có tiền đồ, đang lo không kéo được một cái đệm lưng đây.” Lam Tiểu Bố đứng lên, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Lam Tiểu Bố rất rõ ràng, Đại Uyên Thần Môn không thể tùy tiện giết đệ tử, cho dù là ngoại môn hay nội môn. Chỉ cần Ngạn Ngọc Nhậm giết hắn, Ngạn Ngọc Nhậm cũng sẽ bị hủy.
Ngạn Ngọc Nhậm nhìn thấy Lam Tiểu Bố đứng lên, nghe thấy Lam Tiểu Bố nói, thì bình tĩnh lại, “Rất tốt, đã như vậy, ngươi đến Hoán Nữ cung đi.”
“Ngươi…” Gương mặt Lam Tiểu Bố tức giận đến tái đi, ngón tay cũng run rẩy. Trong lòng của hắn lại thở phào một hơi, cuối cùng cũng đến Hoán Nữ cung được rồi. Nếu như lần này sắp xếp đến nơi khác, hắn còn phải tiếp tục kiếm chuyện khác, hoặc là tìm cách khác.
Nhìn thấy biểu hiện của Lam Tiểu Bố, vừa rồi Ngạn Ngọc Nhậm tức giận bừng bừng cũng dần bình tĩnh lại, chỉ một đệ tử ngoại môn nho nhỏ mà cũng dám đấu với mình, đúng là không biết sống chết mà. Ngươi cho rằng đi vào Hoán Nữ cung là kết thúc rồi sao? Ngạn Ngọc Nhậm ta nếu như không thể chơi chết ngươi, một chấp sự ngoại môn như ta làm không công sao.
“Ha ha, một đệ tử ngoại môn nho nhỏ, đúng là không biết sống chết. Ta đây muốn chờ xem tương lai ngươi sắp xếp ta đến Hoán Nữ cung như thế nào.” Ngạn Ngọc Nhậm nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố rồi châm chọc một câu, sau đó cầm một mảnh ngọc phù ném cho Lam Tiểu Bố, “Trong ngày hôm nay ngươi phải đến đó báo danh, nếu không thì ngươi tự biết hậu quả.”
Nói xong câu đó, Ngạn Ngọc Nhậm xoay người rời đi.
Sau khi đệ tử ngoại môn được phân chia xong, nhất định phải đến nơi đó báo danh trong một khoảng thời gian quy định, nếu không sẽ bị bắt đến Chấp Pháp điện. Còn sau khi đi báo danh rồi, ngươi có xứng với chức đó hay không, đó chỉ là chuyện râu ria.
Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, xem ra hắn không cần tiếp tục lãng phí thời gian nữa.
Lam Tiểu Bố không lập tức đi báo danh ngay, mà lề mà lề mề đủ thứ, đến khi thời gian sắp hết, hắn mới tiến đến Hoán Nữ cung.
Hoán Nữ cung rất dễ tìm, Lam Tiểu Bố vừa tiến vào trong Đại Uyên Thần Môn, đã nhìn thấy bảng chữ Hoán Nữ cung rất lớn.
So với nơi khác, Hoán Nữ cung tương đối vắng vẻ, thần linh khí còn kém hơn cả bên ngoài, có thể nói là dường như một chút cũng không có.
Trên đường Lam Tiểu Bố đi đến Hoán Nữ cung, nhìn thấy một vài đệ tử Đại Uyên Thần Môn đi tới, từ hơi thở trên người họ có thể cảm nhận được, những người này vừa mới song tu cùng nữ nhân.
Lam Tiểu Bố âm thầm thở dài, hắn biết sau khi bọn người Liễu Ly và Ngu Xúc chết đi, Hoán Nữ cung đã thay đổi, nhất định lại có quy định mới. Trước đó Hoán Nữ cung chỉ chịu trách nhiệm về quần áo của tông môn, sửa chữa một vài khí cụ, ít nhất thì hắn còn chưa từng nghe Ngu Xúc nói đến chuyện nữ tử Hoán Nữ cung cần song tu với người khác, bây giờ chỉ sợ ngay cả đệ tử tông môn muốn song tu, cái nhiệm vụ này Hoán Nữ cung chắc cũng phải nhận.
“Cần số bao nhiêu.” Một nử tử có ánh mắt vô cùng ảm đạm nhìn Lam Tiểu Bố trước mặt, giọng điệu nhàn nhạt hỏi một câu.
Đây là đang muốn hỏi hắn gần tìm hoán nữ có số bao nhiêu, Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, “Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, tới đây để làm việc.”
Nói xong, Lam Tiểu Bố lấy ngọc phù đến Hoán Nữ cung làm việc ra để chứng minh, ánh mắt nữ tử kia nhìn về phía ngọc phù của Lam Tiểu Bố, ánh mắt lóe lên tia thương hại.
Đệ tử bị Đại Uyên Thần Môn giáng chức đến Hoán Nữ cung, đúng là đã hiếm càng thêm hiếm. Mỗi một người đều là đắc tội người khác đến mức cực hạn, mới có thể bị giáng chức đến đây.
“Ngươi đi theo ta vào trong, ta dẫn ngươi đi làm quen hoàn cảnh ở Hoán Nữ cung một chút.” Nữ tử thở dài, bản thân nàng đã ở Hoán Nữ cung nhiều năm như vậy, biết rất rõ chuyện bị người ta bắt nạt là như thế nào.
Lam Tiểu Bố không bị người ta ức hiếp, sao có thể vào Hoán Nữ cung?
Lam Tiểu Bố nhanh chóng thi lễ, “Đa tạ vị tỷ tỷ này, còn chưa thỉnh giáo tỷ tỷ xưng hô như thế nào?”
Nữ tử mỉm cười, không trả lời, chỉ dẫn Lam Tiểu Bố đi qua một hành lang gấp khúc thật dài, sau đó chỉ vào các gian phòng nói, “Những gian phòng này đều là nơi ở của các hoán nữ, rất nhiều đệ tử khi đến đây song tu, cũng ở nơi này…”
Đối phương liên tục giới thiệu, nửa ngày sau, đã đi dạo hơn nửa Hoán Nữ cung. Nơi làm việc của các hoán nữ, nơi các hoán nữ bị giam sau khi phạm tội…
Chỉ duy nhất không có nơi cho các hoán nữ tu luyện.
KHi Lam Tiểu Bố đi đến một cái cửa màu xanh, hắn ngừng lại. Luân Hồi Oa đang ở trong nhẫn của hắn, hắn lại có thể cảm ứng được đằng sau cánh cửa màu xanh kia có một luồng hơi thở giống với Luân Hồi Oa.
Bên ngoài cánh cửa màu xanh kia có một vùng rừng trúc không lớn lắm, ở ven rừng trúc có một hồ nước thật dài, hồ nước kéo dài mãi đến nơi xa. Trong hồ nước có một vài đóa hoa sen, cho thấy rõ người ở nơi này có địa vị không thấp ở Hoán Nữ cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận