Khí Vũ Trụ

Chương 754: Đề nghị của Ngũ Vũ Vương.

Lời Thẩm Sâm nói đột nhiên xoay chuyển, “ĐƯơng nhiên, Thiên Cương Đại Đế nếu như đã vẫn lạc trong bí cảnh, thần thông Thiên Cương Biến có nằm trong đó hay không cũng chưa ai biết chắc được.”
Lời này vừa nói ra, rõ ràng là đang nói cho mọi người biết, danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn này lại càng đáng giá hơn.
Nói đến đây cũng không cần nói nhảm gì thêm nữa, Thẩm Sâm tiếp tục nói, “Danh ngạch tiến vào trong bí cảnh Hỗn Độn nhiều nhất chỉ có thể là 1080 cái, bởi vì số tiên vực ở vị diện tiên giới này phù hợp với số lượng Thiên Cương Địa Sát, cho nên vốn là dựa theo phân phối danh ngạch một tiên vực mười cái mà chia. Chỉ là bởi vì có một vài tiên vực không phái đại biểu đến đây tranh đoạt danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, hoặc là bọn họ cảm thấy không cần Thiên Cương trận bàn trong bí cảnh Hỗn Độn cũng có thể giải quyết được vấn đề lượng kiếp.”
Lời này khiến rất nhiều người phì cười, không cần Thiên Cương trận bàn mà có thể giải quyết được vấn đề lượng kiếp. Ha ha, nếu như thật sự đơn giản như vậy, phía trên kia cũng sẽ không dẫn lượng kiếp đến đây.
“Hôm nay có tất cả 101 tiên vực đến đây, còn có năm tiên vực không đến. Trừ đông đảo các tiên vực ra, còn có 140 tông môn và tiên tộc đỉnh cấp. Cho dù là vì nguyên nhân gì, chúng ta sẽ không tiếp tục chờ đợi nữa. Một người kế ngắn, nhiều người kế dài. 1080 cái danh ngạch này phân chia như thế nào, tất cả mọi người hãy nói ý kiến của mình đi.”
Sau khi Thẩm Sâm nói xong không tiếp tục nói gì thêm nữa, mà chờ đám người này nêu ý kiến.
Một tên nam tử mặc y phục rực rỡ ôm quyền nói, “Đại Đế, ta cảm thấy không phải tất cả các tiên vực đều có tư cách tiến vào bí cảnh Hỗn Độn. Trước khi phân phối danh ngạch vào bí cảnh Hỗn Độn, chúng ta nên thêm phần tuyển loại. Nếu vị diện tiên giới chỉ có thể giữ lại 36 tiên vực, vậy danh ngạch này quý giá đến mức nào chứ? Loại danh ngạch quý giá này chúng ta đương nhiên phải để dành cho những tiên vực biết tuân thủ nguyên tắc.”
Tiên đình vương Thẩm Sâm của Thanh Phương Tiên Đình trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói, “Không sai, đề nghị này rất tốt, mọi người có bổ sung gì không?”
Tiên Đình Vương Ngũ Thiên Thành của Nguyệt Linh Tiên Đình trước đó hỏi thăm về Thiên Cương trận bàn bây giờ đột nhiên nói. “Đề nghị của vị bằng hữu này không tệ, tốt nhất nên nói rõ lai lịch của mình trước, bằng không thì mọi người không biết rõ ngươi là tiên đình nào.”
Nam tử mặc y phục rực rỡ này lập tức lạnh mặt, từ tốn nói, “Chỉ là một cái đề nghị mà thôi, có báo lai lịch của mình ra hay không có gì quan trọng sao?”
Lam Tiểu Bố lại mở miệng nói, “Ngay cả họ tên lai lịch mà ngươi cũng không dám nói, giấu đầu lộ đuôi, còn nói ý kiến gì nữa? Lam Tiểu Bố ta, tiên đình vương của Ngũ Vũ Tiên Đình.”
Hắn khẳng định gia hỏa này đang đào hố cho hắn.
Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, mười mấy đạo thần niệm lập tức tập trung trên người Lam Tiểu Bố, Lam Tiểu Bố cảm nhận được có một đạo thần niệm ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.
Nam tử y phục rực rỡ hừ một tiếng, “Ta là thành chủ Trường Khâm của Cấm Uẩn tiên thành, sao nào, chẳng lẽ ta không thể nêu ý kiến sao?”
Lam Tiểu Bố cười lạnh, “KHông sai, ngươi thật sự không thể nêu ý kiến, loại đề nghị này đều là chuyện của tiên đình vương, ngươi chỉ là một thành chủ đến đây nói những lời vô dụng kia làm gì? Ngươi không có chuyện gì thì đứng qua một bên.”
Nói bóng gió chính là đây là nơi tiên đình vương bàn chuyện, một thành chủ như ngươi tìm chỗ nào mát mẻ mà đứng đi.
“Ngũ Vũ Vương nói như vậy là không đúng rồi, bí cảnh Hỗn Độn là chuyện liên quan đến toàn bộ tiên giới, Thanh Phương Đại Đế hi vọng có thể nghe được ý kiến của mọi người, sau đó có thể đưa ra quy tắc hoàn thiện hợp lý nhất. Ta cảm thấy ai cũng có thể đưa ra ý kiến, vì sao thành chủ của Cấm Uẩn tiên thành lại không thể nêu ý kiến?” Một tên nam tử có râu hình chữ bát từ tốn nói.
“Ngươi lại là cái rễ hành nào? Thanh Phương Đại Đế, chắc hẳn đây là nơi mà người nào cũng có thể nói chuyện mà không cần báo lai lịch của mình rồi? Nếu đã như vậy, có phải tùy tiện tìm một con chó hoang nào đó ở trên đường đến đây cũng có thể nêu ý kiến rồi sao?” Lam Tiểu Bố biết lần này sẽ nhằm vào Ngũ Vũ Tiên Giới, nói chuyện cũng chẳng để lại chút mặt mũi nào.
Nam tử có râu hình chữ bát kia lạnh lùng nói, “Chỉ là hạng người có lưỡi không xương, cũng dám đảm nhiệm tiên đình vương? Hoành Thiên Quân ta là phó hội chủ của Tịch Đình thương hội, sao nào, ngươi có ý kiến gì?”
Quả nhiên là gia hỏa của Tịch Đình thương hội, Lam Tiểu Bố ôm quyền nói với Thẩm Sâm, “Thanh Phương Đại Đế, chuyện bí cảnh Hỗn Độn lần này có phải là liên quan đến lượng kiếp ở vị diện tiên giới?”
“Đúng vậy.” Thẩm Sâm từ tốn nói.
Lam Tiểu Bố lại cao giọng nói, “Thế nhưng ta lại cảm thấy hội nghị lần này thật giống như một câu chuyện cười, sự tồn vong của một tiên vực quan trọng đến mức nào, hơn một trăm đại biểu từ các tiên vực đến đây, đó là điều đương nhiên. Bởi vì một tiên vực bị hủy diệt trong lượng kiếp, sẽ có vô số người vô tội bị chết đi. Thế nhưng lại có một vài thành chủ tiên thành, một vài thương hội làm ăn, sao lại có tư cách ngồi ở đâu đàm luận vấn đề tồn vong của một tiên vực? Nếu như thật sự xem sự tồn vong của tiên giới là chuyện lớn nhất, xin mời những gian thương và những người không liên quan kia rời hết đi, nếu không thì, Ngũ Vũ Tiên Giới ta là người đầu tiên ra ngoài. Danh ngạch tiến vào bí cảnh Hỗn Độn, chúng ta cứ dựa vào đao trong tay mình mà tranh đoạt thôi.”
Sắc mặt Thẩm Sâm vô cùng khó coi, hắn biết hôm nay mình muốn xử lý Ngũ Vũ Vương như Lam Tiểu Bố, nhưng mà trước khi xử lý, cần phải có một quá trình, ít nhất phải khiến tên Ngũ Vũ Vương không biết trời cao đất dày như này chết thật rõ ràng. KHiến tất cả mọi người hiểu rõ, Thanh Phương Tiên Vực hắn không phải là bắt nạt người khác không có lý do.”
Nhưng bây giờ còn chưa có nổi lên tranh chấp với Lam Tiểu Bố, người ta đã ra tay trước rồi.
“Gia hỏa này điên rồi à?” Một tên trưởng lão tiên đế mặt tròn ngồi bên cạnh Hoành Thiên Quân không nhịn được nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận