Khí Vũ Trụ

Chương 1329 - Liên thủ chèn ép Thất Trận môn. (2)

“Ha ha, tiền bối kia thật là hào phóng, thế mà lại có thể tặng đi loại bảo vật đỉnh cấp như thế nào, sao không thấy tiền bối này đưa cho chúng ta?” Một giọng nói mỉa mai truyền đến.
Lục Bách Nguyên không nhịn được đứng lên khóc nức nở nói, “Những người các ngươi thật sự quá đáng, ta và sư huynh đã liều sống liều chết đuổi yêu thú đi, thậm chí suýt chút nữa bị yêu thú giết. Các ngươi một câu cảm ơn cũng không có, hơn nữa lại đến Thất Trận môn ta cướp đồ của chúng ta.”
“Bách Nguyên, ngươi ngồi xuống, để ta nói.” Đoàn Tề Vũ thấy Lục Bách Nguyên kích động, nhanh chóng bảo Lục Bách Nguyên ngồi xuống. Bất kỳ một tông môn nào ở nơi này, đều không phải đối tượng Thất Trận môn có thể động đến.
Chờ sau khi Lục Bách Nguyên ngồi xuống, Đoàn Tề Vũ mới lên tiếng, “Các vị tông chủ, lời sư muội ta nói chính là thật. Người đưa dây chuyền cho chúng ta là một vị tiền bối tên là Lam Tiểu Bố, tiền bối này nói hắn có một người muội muội ở Tân Nguyên tông. Sau đó ta đoán, Tô Sầm tiền bối chắc hẳn là muội muội của vị tiền bối này. Ta tin rằng, vị tiền bối này nhất định sẽ đi Lục Luân Đao Tông, nếu như mấy vị…”
Đoàn Tề Vũ còn chưa nói xong, tinh tấn bên hông Cô Quân đột nhiên sáng lên. Cô Quân khó hiểu mở tinh tấn ra, hình một một nam tử lập tức xuất hiện trong hư không, “Ông nội, Lục Luân Đao Tông không còn…”
“Nói năng đàng hoàng, tông chủ của các đại tông môn đều đang ở đây.” Cô Quân nhìn hình ảnh của Cô Xương Kiếm quát lên.
Giờ phút này Cô Xương Kiếm mới nhìn thấy rõ trong đại sảnh còn có mấy tông chủ của các tông môn còn lại, rõ ràng ông nội của hắn, cũng chính là tông chủ Côn Tiên tông Cô Quân đang ở Thất Trận môn, nhất định là vì cái pháp bảo phòng ngự kia.
“Tông chủ, Lục Luân Đao Tông bị người diệt đi rồi. Nhìn vết tích này, giống như dùng một bàn tay đập xuống mà diệt đi…” Giọng điệu của Cô Xương Kiếm vẫn còn chút kinh hoảng, cảnh tưởng thế này hoàn toàn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.
Theo lời Cô Xương Kiếm nói, hình ảnh đã xoay sang chỗ vị trí Lục Luân Đao Tông đã bị hủy.
Nhìn dấu bàn tay to lớn từ vùng phế tích này, tất cả mọi người trong đại điện đều cảm thấy rùng mình, một số người liếc nhìn Đoàn Tề Vũ một chút, vừa rồi Đoàn Tề Vũ đã nói Lam Tiểu Bố kia muốn tìm Tân Nguyên tông, chẳng lẽ là hắn đã diệt Lục Luân Đao Tông? Diệt đi Lục Luân Đao Tông cũng không đáng sợ, đáng sợ là dùng một bàn tay mà tiêu diệt.
Đoàn Tề Vũ cũng cực kỳ chấn động, hắn có thể khẳng định 90% rằng, Lục Luân Đao Tông đã bị Lam tiền bối diệt đi. Tiện tay lấy ra hai cái dây chuyền phòng ngự đã đáng sợ như vậy, một bàn tay diệt đi cả Lục Luân Đao Tông thì có gì lạ?
Đúng rồi, giờ hắn mới nhớ đến, trước khi thú triều tiến đến, không phải Lam Tiểu Bố đã bị Hắc Tâm Nhân Đỗ Khi của Lục Luân Đao Tông dẫn đi hay sao?
“Ngươi cũng biết Lam Tiểu Bố sao?” Cô Quân khẽ nhíu mày, giọng điệu chậm lại.
Cô Xương Kiếm lập tức nói, “Tông chủ, ta đang muốn nói chuyện này. Bởi vì ta biết Lam Tiểu Bố muốn tìm kiếm Tân Nguyên tông và Tô Sầm, cho nên mới định đi tìm Lam Tiểu Bố, nhưng sau đó trí nhớ của ta đột nhiên lại vô duyên vô cớ biến mất. Sau khi thú triều diễn ra, ta còn cố ý tìm một vài người có mặt ở đó để hỏi thăm chuyện này. Bọn hắn nói cho ta biết, là ta đã dẫn Lam Tiểu Bố đi… Nhưng trong đầu ta lại chẳng có chút ấn tượng nào về chuyện này.”
Từng luồng hơi lạnh thổi qua gáy mọi người, có thể ngồi ở chỗ này, có mấy ai là kẻ ngốc? Rất rõ ràng Lam Tiểu Bố đã lấy đi một phần ký ức của Cô Xương Kiếm. Loại thủ đoạn này, thật sự quá đáng sợ.
Cô Quân cất tinh tấn đi, không nói gì cả, hắn cảm thấy chuyện này có chút đáng sợ.
“Ha ha.” Tông chủ Côn Lôn phái Bác Tinh Cúc cười ha ha một tiếng, đứng lên ôm quyền với Phú Khúc Sinh nói, “Phú tông chủ, hôm nay ta đến đây cũng không phải là muốn lấy pháp bảo phòng ngự gì cả, chỉ là đến cảm tạ hai đệ tử của quý tông đã đứng ra ngăn cản thú triều, có cống hiến to lớn cho trấn Lương Khê. Một lời cảm tạ, không thể nào nói rõ thành ý của mình.”
Lúc nói chuyện, Bác Tinh Cúc đã lấy ra một cái túi nhỏ tiến lên mấy bước, đưa cho Phú Khúc Sinh.
Trên cái túi nhỏ này khắc đủ loại đường vân, nhìn huyền ảo không gì sánh được. Nơi này chẳng có người ngoài nghề, vừa nhìn đã biết đây là túi trữ vật.
Trên Địa Cầu, túi trữ vật là bảo vật đỉnh cấp trong số bảo vật đỉnh cấp. Vậy mà Bác Tinh Cúc lại lấy một cái túi trữ vật ra tặng, quả thật đã lật đổ tam quan của tất cả tông chủ tông môn.
“Không dám không dám…” Phú Khúc Sinh nhanh chóng từ chối.
Bác Tinh Cúc xua tay nói, “So với cứu vớt trấn Lương Khê, đây chẳng là gì cả. ta còn muốn hỏi Tề Vũ vài chuyện, Lam Tiểu Bố kia có nói muốn đến đâu không?”
Đoàn Tề Vũ vội vàng trả lời, “Trước khi thú triều đến, ta nhìn thấy Đỗ Khi của Lục Luân Đao Tông đã dẫn Lam tiền bối rời khỏi đó, ta nghĩ Lam tiền bối chắc hẳn đã đi Lục Luân Đao Tông.”
Điện Tân Khách hoàn toàn im lặng, Lam Tiểu Bố đến Lục Luân Đao Tông, Lục Luân Đao Tông bị một bàn tay đập nát. Mà bọn họ còn dám ở chỗ này đòi đồ mà Lam Tiểu Bố lấy ra, đây chẳng phải đang tìm chết sao? Hay là muốn diệt tông môn?
“ĐƯợc rồi, tiêu diệt một cái tông môn tai họa. Phú tông chủ, ta không quấy rầy nữa, cáo từ trước.” Bác Tinh Cúc cười tủm tỉm ôm quyền nói.
Cho dù ngoài mặt thì cười tủm tỉm, nhưng sau lưng hắn đã đầy mồ hôi lạnh, nếu như bị Lam Tiểu Bố biết chuyện hôm nay hắn đến đây muốn cướp đồ của Đoàn Tề Vũ và Lục Bách Nguyên, vậy Côn Lôn phái sẽ xong đời luôn. Cũng may hắn vẫn giữ im lặng, cho đến bây giờ trừ tặng đồ, cũng không nói gì đến chuyện pháp bảo phòng ngự nào cả.
Nhìn thấy Bác Tinh Cúc là người đầu tiên rời đi, những tông chủ của các tông môn còn lại đều như đang ngồi trên bàn chông, Phí Chính Kỳ lại càng hối hận vì mình là người đầu tiên đứng ra.

Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã đứng ở Tân Thành thị, hắn dựa theo những số mà liên minh công hội Võ Giả đã đưa cho hắn mà gọi, trong đó có người ở Tân Thành thị nói rằng biết tin tức của Tô Sầm, cho nên hắn đã trực tiếp chạy đến Tân Thành thị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận