Khí Vũ Trụ

Chương 1098 - Cạnh tranh vị trí thứ nhất.

Có được mảnh ngọc phù hạng hai này, Lam Tiểu Bố bỏ đi hai cái Hư Không khốn trận còn lại, mọi người lại có thể lấy được hai mảnh ngọc phù bị Hư KHông khốn trận của hắn khóa lại kia, còn về chuyện ai cướp được, đó là vận may của người đó.
KHông có thần quân có thể nghiền ép tất cả mọi người ở đây, đại loạn đấu mới chính thức biến thành danh xứng với thực. Có đôi khi chỉ vì một mảnh ngọc phù, mười mấy tu sĩ dự thi sẽ cùng nhau tiến lên. Lúc này không còn ai nương tay nữa, giết chóc không hề kiêng kị.
Cũng may tất cả tu sĩ lấy được ngọc phù đều sẽ làm giống như Lam Tiểu Bố, tìm một nơi trốn đi. Nhưng chuyện này cũng không hề giảm bớt chuyện giết chóc và đấu pháp, bởi vì tu sĩ không lấy được ngọc phù, chỉ cần phát hiện người trốn đi, nhất định sẽ ra tay trước.
Chỉ có người lấy được ngọc phù mới phải trốn đi, người khác nhìn thấy ngươi trốn đi, vậy thì đã nói rõ trên người ngươi có một mảnh ngọc phù.

Mấy ngày đầu sau khi thần quân kia bị giết, khắp nơi đều là giết chóc, nhưng mà vài ngày sau, giết chóc dần dần giảm bớt, cuối cùng không còn động tĩnh gì nữa.
Lam Tiểu Bố vẫn luôn trốn tránh ở một góc, trong thần niệm của hắn đột nhiên xuất hiện bóng dáng KHâu Luân Kiệu, Khâu Luân Kiệu vô cùng cẩn thận, cứ mỗi bước đi hắn đều dừng lại cẩn thận quan sát xung quanh, nhìn hắn như vậy tựa như đang tìm kiếm ngọc phù.
Nhìn thấy Khâu Luân Kiệu, Lam Tiểu Bố lập tức nghĩ đến lời Liễu Chí nói, hắn lập tức rời khỏi Ẩn Nặc Thần Trận của mình. Đồng thời tạo ra dáng vẻ cực kỳ cảnh giác, thậm chí hơi thở có chút hỗn loạn. Khâu Luân Kiệu cũng không phải là thần quân kia, cho dù thần niệm của Lam Tiểu Bố có quét qua hắn, hắn cũng không thể nào cảm nhận được sự tồn tại của Lam Tiểu Bố.
Cuối cùng Khâu Luân Kiệu cũng đi đến chỗ cách Lam Tiểu Bố không xa, khi hắn nhìn thấy Lam Tiểu Bố, không phải xông lên trước, mà là lùi về sau một bước theo bản năng.
Trong lòng Lam Tiểu Bố thầm than, xem ra Liễu Chí nói không sai, Khâu Luân Kiệu này đi theo bên cạnh hắn, quả thật có chút vấn đề.
Lam Tiểu Bố không dùng thần niệm quan sát Khâu Luân Kiệu, nhưng hắn có thể cảm nhận được Khâu Luân Kiệu đang ở nơi cách gắn không xa.
Ở trong này không thể dùng thần niệm, giờ phút này hắn đang quay lưng về phía Khâu Luân Kiệu, nếu như Khâu Luân Kiệu thật sự muốn ra tay với hắn, lúc này chính là thích hợp nhất.
KHiến Lam Tiểu Bố kỳ quái chính là Khâu Luân Kiệu không hề ra tay, hắn cũng không kinh động đến Lam Tiểu Bố, ngược lại làm như không phát hiện ra Lam Tiểu Bố, biến mất khỏi nơi đó.
Mặc kệ mục đích của Khâu Luân Kiệu là gì, trong lòng Lam Tiểu Bố đều nâng cao cảnh giác.
Sau khi Khâu Luân Kiệu rời đi, Lam Tiểu Bố lại tiếp tục ẩn mình đi. Trôi qua một ngày nữa, khi Lam Tiểu Bố nghĩ rằng vòng thứ ba đến khi nào thì kết thúc, lúc này đột nhiên xung quanh sáng lên, sau đó tất cả mọi người lập tức nhẹ hẫng, rồi bị truyền tống đi.
Thích Khai Thương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bình phong giám sát, nhìn thấy vòng thứ ba đại loạn đấu đã kết thúc, Lam Tiểu Bố vẫn không lấy hai mảnh ngọc phù kia, không nhịn được nói, “Ta còn định nhìn dáng vẻ trợn tròn mắt của hắn, không ngờ gia hỏa này lại thông minh đột xuất, vậy mà không cầm theo hai mảnh ngọc phù mà hắn đã khóa lại kia.”
Những người còn lại đều hiểu ý của Thích Khai Thương là gì, đừng thấy Lam Tiểu Bố biết trận văn hư không, khóa hai mảnh ngọc phù kia lại trước. Một khi Lam Tiểu Bố lấy đi, Lam Tiểu Bố sẽ phát hiện, cho dù trong tay hắn có bao nhiêu mảnh ngọc phù, cuối cùng còn lại trong tay vẫn chỉ có một mảnh, hơn nữa còn là mảnh ngọc phù có xếp hạng thấp nhất.
La Y cũng thất vọng nói, “Ta còn muốn xem hắn bỏ ngọc phù vào trong nhẫn trữ vật mang ra ngoài, hay là để vào nơi nào, không ngờ chỉ là một hồi sấm to mưa nhỏ.”
Trên thực tế chỉ cần Lam Tiểu Bố thu thập được hơn một mảnh ngọc phù, vậy thì nhất định sẽ bại lộ bí mật của hắn.
Nếu như bỏ vào trong nhẫn mà có thể lấy được hai mảnh ngọc phù trở lên, vậy thì tên thần quân kia đã sớm làm như vậy rồi.
“Tiếng sấm của hắn không hề nhỏ chút nào, nhớ lại hai tên thần quân kia chết như thế nào chứ.” Tuyên Phủ từ tốn nói.
Hai tên thần quân chết, rõ ràng đều có liên quan đến Lam Tiểu Bố. Tên thần quân đầu tiên, là do Lam Tiểu Bố tự tay thiết kế bẫy trong rừng bia giết chết. Tên thần quân thứ hai, mặc dù là bị đám người vây công, nhưng nếu Lam Tiểu Bố không đi đầu ra tay, còn cả hư không thần trận vây khốn đối phương, vậy thì hắn cũng sẽ không bị giết.
Thúc Vãng Tiêu lại gật đầu, mặc dù mục đích của Lam Tiểu Bố khiến hắn kiêng kị, nhưng mà cách làm của Lam Tiểu Bố lại khiến hắn vô cùng thưởng thức. Nếu như Lam Tiểu Bố thật sự lấy ra bảo vật đỉnh cấp để lất ngọc phù thứ hạng, hắn sẽ coi thường Lam Tiểu Bố một chút.
Thúc Vãng Tiêu hắn còn khinh thường chuyện cướp đồ của Lam Tiểu Bố, nhưng những người khác thì chưa chắc. Chỉ cần Lam Tiểu Bố lấy được hai mảnh trở lên ra ngoài, sẽ có người đoán được, có lẽ trên người Lam Tiểu Bố có đồ tốt. Cho dù Lam Tiểu Bố có bị oan hay không, cũng sẽ có người đi theo Lam Tiểu Bố tìm cơ hội xử lý.
Cuối cùng Lam Tiểu Bố chỉ cầm lấy một mảnh ngọc phù, đây là một cách làm vô cùng chính xác đối với bản thân.

Sau khi Lam Tiểu Bố rơi xuống đất, lập tức quan sát tình huống xung quanh, khi hắn phát hiện mình đang đứng trên đàn bạch ngọc ở trung tâm quảng trường, ở biên giới quảng trường còn có rất nhiều tu sĩ, thì biết được cuộc tuyển chọn này đã kết thúc.
Trên đàn bạch ngọc có tất cả 84 tu sĩ đang đứng, những người này đều giống Lam Tiểu Bố, là người từ vòng loạn đấu thứ ba truyền tống đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận