Khí Vũ Trụ

Chương 1408 - Đồng minh cường đại Lâu Thiêm Hồ.

“Có thật sự có bản lĩnh hay không, tiền bối hãy xem hai thứ này.” Lúc nói chuyện, Lam Tiểu Bố lấy một cái bình ngọc và hộp ngọc ra.
Khi bình ngọc và hộp ngọc chạm vào Nguyên Thần hư ảo kia, Nguyên Thần hư ảo lập tức xoay tròn rồi biến mất.
“A…” Sau khi Nguyên Thần hư ảo bắt được hai thứ kia rồi, kinh ngạc hô lên một tiếng, sau đó Nguyên Thần biến mất trong đan lô.
Lam Tiểu Bố lại không có chút nóng nảy nào, quay người nói với Sắc Nhân Nhi, “Chúng ta đứng bên ngoài chờ một chút, vị tiền bối này chẳng mấy chốc nữa sẽ ra ngoài.”
“Vâng, tiền bối.” Sắc Nhân Nhi nhanh chóng đáp lại.
Lam Tiểu Bố xua tay nói, “Ta không phải tiền bối, vị Tuyên Hà Đan Đạo Lâu Thiêm Hồ này mới là tiền bối. Ngươi cùng đừng gọi ta là tiền bối nữa, ta tên là Lam Tiểu Bố, mọi người là đạo hữu tương xứng.”
“Vâng, Lam Tiểu Bố đạo hữu.” Sắc Nhân Nhi lại đáp một lần nữa, nàng thật sự nghe theo, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.

Bị nghiệp chướng đại đạo đã nhiều năm như vậy, Lâu Thiêm Hồ cảm thấy không có bất cứ thứ gì có thể khiến cho hắn dao động. Nhưng khi nhìn thấy hai thứ mà Lam Tiểu Bố cho hắn, hắn kích động đến mức toàn thân đều run rẩy, Lâu Thiêm Hồ hoàn toàn không ngờ được, còn có người có thể đưa cho hắn Hồng Mông Sinh Tức và Khổ Bàn Đạo Quả.
Hắn vì nghiệp chướng đại đạo mà đại đạo sụp đổ, điều này không biết đã kéo dài bao nhiêu năm, lại thêm một vài năm nữa, hắn sẽ hoàn toàn cát bụi trở về với cát bụi. Bởi vì thứ có thể cứu được hắn không nhiều, mỗi một thứ đều có giá trị liên thành, còn là bảo vật mà ngay cả Thánh Nhân cũng khát vọng. Có thể tưởng tượng được, hắn là một người không có chút năng lực hành động nào, đương nhiên cũng không thể nào lấy được những thứ này.
Mặc dù đồ có thể cứu hắn không nhiều, nhưng Khổ Bàn Đạo Quả chính là một trong số đó. Khổ Bàn Đạo Quả có thể loại trừ nghiệp chướng đạo đạo, đối với hắn mà nói là thứ hữu dụng nhất.
Nhưng chỉ có Khổ Bàn Đạo Quả thôi thì không được, bởi vì đại đạo của hắn bị sụp đổ quá nghiêm trọng, cho nên Hồng Mông Sinh Tức đối với hắn còn quan trọng hơn. Nếu như nói muốn lấy được Khổ Bàn Đạo Quả đã khó càng thêm khó, vậy thì Hồng Mông Sinh Tức là thứ hầu như không thể nào lấy được.
Hồng Mông Sinh Tức là thứ có được từ khi vũ trụ Hạo Hãn mở ra, loại vật này đã sớm bị người ta chia cắt sử dụng hết, hắn đi đâu mà tìm? Cho dù thực lực của hắn vẫn còn, cũng không thể lấy được thứ này. Hắn đã không lấy được, còn trông cậy người khác đi lấy giúp hắn sao? Nhưng bây giờ, hai thứ này lại xuất hiện trước mặt hắn, đây quả thật giống như ông trời đến cứu hắn vậy.
Khổ Bàn Đạo Quả nhanh chóng hóa thành đạo tắc bao lấy toàn thân, đánh tan nghiệp chướng đại đạo, mà Hồng Mông Sinh Tức thì bắt đầu dung hợp thân thể và nguyên thần của Lâu Thiêm Hồ.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn sinh cơ bên trong Tuyên Hà Đan Lô đã bừng bừng tỏa ra. Thần linh khí xung quanh kéo đến, khí thế đại đạo mênh mông cũng càng ngày càng cường đại.
Một loại đạo tắc Đan Đạo huyền diệu khó giải thích được bao phủ toàn bộ không gian, nếu như là người luyện đan, ở chỗ này chỉ cần tùy tiện cảm ngộ một chút là có thể tấn lên mấy cấp. Lam Tiểu Bố lại không có hứng thú, mặc dù hắn biết dựa vào đạo tắc Đan Đạo ở chỗ này có thể tăng trình độ Đan ĐẠo của mình lên. Nhưng mà đây là Tuyên Hà Đan Đạo của Lâu Thiêm Hồ, không phải Trường Sinh Đan Đạo của hắn. Đan Đạo của hắn mặc dù bình thường nhưng sau khi Khí Vận Chi Thụ hình thành, đã tự thành một thể, sau này chỉ cần tiếp tục rèn luyện là được rồi, không cần thiết phải dựa vào Đan Đạo của người khác. Còn Sắc Nhân Nhi, hoàn toàn không tiếp xúc với Đan ĐẠo, cho nên cũng mờ mịt không biết.
Lam Tiểu Bố vung tay lên, một đống thần tinh thượng phẩm dặt xung quanh Tuyên Hà Đan Lô. Một khắc sau, đống thần tinh thượng phẩm này lập tức biến thành thần linh khí, rót vào trong đan lô. Nhìn thấy thần tinh thượng phẩm không thể cung cấp đủ Thần Nguyên, Lam Tiểu Bố chỉ có thể lấy một đầu Thần Linh mạch thượng phẩm ra.
Sắc Nhân Nhi đứng một bên nhìn mà sững người, Lam Tiểu Bố đạo hữu rốt cuộc giàu có đến mức nào? Thần tinh thượng phẩm ném cả một đống lớn, Thần Linh mạch thượng phẩm cũng có thể tùy tiện ném ra, đây quả thật không thể dùng từ giàu có để hình dung. Nhưng nàng lại không biết, thứ vừa rồi Lam Tiểu Bố lấy ra, ngay cả thần tinh thượng phẩm và đầu Thần Linh mạch thượng phẩm kia cũng không phải thứ đáng giá nhất.
Cảm nhận được khí thế đạo vận trong Tuyên Hà Đan Lô càng lúc càng ngưng thực, Lam Tiểu Bố cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn cứu Lâu Thiêm Hồ là vì muốn đối phó với Khúc Bồng, nếu như tu vi của Lâu Thiêm Hồ không thể tăng lên, vậy thì cũng chẳng thể giúp gì được cho hắn.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, một tiếng cười ha ha từ trong đan lô truyền ra, sau đó một nam tử gầy yếu từ trong đan lô lao ra đứng trên mặt đất. Một khắc sau, Tuyên Hà Đan Lô sừng sững ở đó đã biến mất.
Tóc nam tử này có chút lộn xộn, hai chân trần trụi, áo nâu rách rưới, nhìn thật giống như mảnh vải đang treo trên người.
Nhưng Lam Tiểu Bố nhìn ra được, cái áo nâu kia tuyệt đối chính là pháp bảo phòng ngự cao cấp nhất.
“Ha ha…” Sau khi cất Tuyên Hà Đan Lô đi, Lâu Thiêm Hồ lại cười lớn một lần nữa, lúc này mới ôm quyền Lam Tiểu Bố, “Đa tạ ơn cứu mạng của Lam tiền bối, Lâu Thiêm Hồ ta tuyệt đối sẽ không quên. Nói đi, ngươi muốn ta giúp chuyện gì, ta sẽ không chần chừ một chút nào.”
TRong lòng hắn biết rõ, gặp được Lam Tiểu Bố la vận may lớn của mình, có thể nói không phải Lam Tiểu Bố, thật sự không có ai có thể cứu hắn.
Lam Tiểu Bố chỉ có thể nói, “Ngươi là tiền bối, đừng gọi ta là tiền bối, như vậy thì ta già quá rồi.”
Lâu Thiêm Hồ tựa như không nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, xua tay nói, “Ngươi nói là chuyện của ngươi, ta gọi là chuyện của ta, không liên quan gì cả, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, sao phải xoắn xuýt để ý là gì. Bây giờ ngươi nói đi, ngươi cần ta giúp cái gì. Con người của ta chính là không thể thiếu nợ, một khi thiếu nợ thì cả người sẽ không thoải mái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận