Khí Vũ Trụ

Chương 2502 - Tay chân miễn phí.

Rất rõ ràng, Thất Trụ Thiên bị trọng thương sẽ không cứng đối cứng ở nơi này mà đánh nhau với Vương Tùng Kinh. Một khi rơi vào thế yếu, nhất định sẽ lựa chọn bỏ chạy. Bởi vì trừ Vương Tùng Kinh ra, bên cạnh còn một Phương Chi Khuyết. Phương Chi Khuyết mà biết trên người hắn ta có Hỗn Độn Quy Tắc Tương, có ra tay hay không, chuyện này chẳng ai có thể khẳng định. Mặt mũi quan trọng đến đâu, cũng không quan trọng bằng mạng nhỏ.
Muốn xử lý Vương Tùng Kinh, nhất định không thể để cho Thất Trụ Thiên đi được.
Cảm nhận được Lam Tiểu Bố không vui, Phương Chi Khuyết đâu còn dám do dự nữa, lĩnh vực Thánh Nhân điên cuồng mở rộng, đồng thời lấy Trớ Chú Tác ra vung lên.
ĐỐi mặt với cường giả bước đại đạo thứ tám, hắn ta hoàn toàn không thể không dốc toàn lực mà ra tay. Ở trong mắt Phương Chi Khuyết, hắn ta và bước thứ tám chênh lệch rất xa, nếu như không dốc toàn lực ra tay, đó chính là muốn chết.
Nhìn thấy Phương Chi Khuyết lao đến, Thất Trụ Thiên giật mình, hắn ta không nghĩ rằng Phương Chi Khuyết đang giúp hắn ta. Đổi thành bất cứ ai, cũng sẽ nhòm ngó đến Hỗn Độn Quy Tắc Tương, hết lần này đến lần khác, ở trong mắt Phương Chi Khuyết, Hỗn Độn Quy Tắc Tương đang ở trên người hắn ta, cho nên Phương Chi Khuyết không thể nào giúp hắn ta được. TRong lòng Vương Tùng Kinh thì cười lạnh, hắn ta không gọi đã dám xông lên, còn muốn Hỗn Độn Quy Tắc Tương, nằm mơ đi.
Nhưng mà một khắc sau, Vương Tùng Kinh suýt chút nữa chửi ầm lên, đầu óc Phương Chi Khuyết này bị hỏng à? Công kích và lĩnh vực lại đánh về phía hắn ta, chứ không phải là đối phó với Thất Trụ Thiên. Phải biết rằng, Hỗn Độn Quy Tắc Tương không nằm trên người hắn ta, mà nằm trên người Thất Trụ Thiên đó.
Thất Trụ Thiên thì vô cùng vui mừng, áp lực của hắn ta trong nháy mắt đã giảm bớt rất nhiều. Có Phương Chi Khuyết ra tay giúp đỡ, Thất Trụ Thiên đương nhiên sẽ không bỏ đi, Thất Trụ Thiên Thương lại càng bộc phát ra trăm triệu vạn đạo mang sát phạt. Cho dù là Đạo Tổ đang bị trọng thương, cũng có tôn nghiêm. Hôm nay hắn ta sẽ để cho Vương Tùng Kinh biết, không phải là bước vào bước đại đạo thứ tám là có thể đối kháng với Đạo Tổ.
“Ngươi điên rồi, Hỗn Độn Quy Tắc Tương cũng không nằm trên người ta. Ngươi phải liên thủ với ta, đối phó với Thất Trụ Thiên mới đúng.” Vương Tùng Kinh giận dữ, không nhịn được quát lên. Cùng một lúc, hắn ta không thể phân ra một phần tinh lực để đối phó với Phương Chi Khuyết.
Phương Chi Khuyết tức giận quát. “Ngươi chỉ là một Nhị tông chủ của đạo môn nho nhỏ, mà cũng dám đại nghịch bất đạo, dám ra tay với Đạo Tổ. Đừng nói là ta, bất cứ người nào nhìn thấy ngươi dám ra tay với Đạo Tổ, đều sẽ không buông tha ngươi.”
“Ngươi…” Vương Tùng Kinh bị lời lẽ chân chó của Phương Chi Khuyết mà tức giận nói không thành lời. Vì giận dữ, cần câu vung ra vô tận đạo tuyến, những đạo tuyến này dường như có sinh mệnh, chỉ chớp mắt đã hóa thành một cái Sinh Cơ Đạo Võng, tầng tầng lớp lớp phủ về phía Phương Chi Khuyết. Hắn ta nhất định phải khóa Phương Chi Khuyết lại, sau đó xé gia hỏa này thành mảnh vụn.
Cảm nhận được lĩnh vực Thánh Nhân của mình vỡ vụn thành từng mảnh, không gian xung quanh không ngừng áp súc, sau đó Phương Chi Khuyết nhìn thấy trăm triệu vạn đạo tuyến tạo thành đạo võng phủ đến, trong lòng hắn ta hoảng hốt, vội vàng kêu lên, “Bố gia, cứu ta.”
Cho dù Phương Chi Khuyết có gọi Bố gia cứu hắn hay không, Lam Tiểu Bố cũng sẽ không có lý do mà đứng yên xem, hắn cũng ra tay.
ĐỐi với Vương Tùng Kinh mà nói, cho dù Lam Tiểu Bố có ra tay hay không, hắn ta đều không thèm để ý. Nếu như nói bước đại đạo thứ bảy như Phương Chi Khuyết còn có thể khiến hắn ta gặp chút phiền phức, vậy thì một sâu kiến nho nhỏ như Lam Tiểu Bố, hắn ta hoàn toàn coi nhẹ rồi.
Thất Trụ Thiên cũng cuốn lên đạo tắc Sát Phạt và lĩnh vực của mình, cách nhìn của hắn ta cũng giống như Vương Tùng Kinh, Phương Chi Khuyết mới có thể chi phối cuộc chiến, còn chuyện Lam Tiểu Bố có xông lên hay không, hắn ta hoàn toàn không để trong lòng.
ĐỐi với đại đạo, một bước là một tầng trời. Phương Chi Khuyết là bước đại đạo thứ bảy, chiến đấu ở chỗ này cũng đã là miễn cưỡng rồi, đừng nói là Lam Tiểu Bố còn chưa đến bước đại đạo thứ bảy.
Trường Sinh Kích của Lam Tiểu Bố đã cuốn lên một đám đạo văn, những đạo văn này tuyệt đối không kém gì đạo tuyến mà Vương Tùng Kinh đã phủ về phía Phương Chi Khuyết.
Vô tận đạo văn ngưng luyện ra thành từng đạo đạo tắc Nhập Luân và đạo tắc Kiến Luân, khi Sinh Cơ Đạo Võng của Vương Tùng Kinh còn chưa khóa Phương Chi Khuyết lại, đạo tắc Nhập Luân và đạo tắc Kiến Lân đã tạo thành thông đạo đạo văn Luân Hồi.
Oanh!
Sinh Cơ Đạo Võng đánh vào thông đạo Luân Hồi vừa mới hình thành này, trong nháy mắt đã bị đạo văn trong thông đạo Luân Hồi cuốn đi, biến mất không còn gì nữa. Chỉ cần là thứ có sinh cơ, đều có thể bị đạo văn Luân Hồi của Lam Tiểu Bố cuốn đi luân hồi.
Cả người Phương Chi Khuyết thả lỏng, hắn ta lại càng liều mạng mà thôi động Trớ Chú Tác của mình. Hắn ta lo lắng biểu hiện của mình không tốt, Lam Tiểu Bố nóng giận sẽ ném hắn ta luôn.
Trước khi bước vào bước đại đạo thứ sáu, thần thông đạo văn Luân Hồi của Lam Tiểu Bố cũng có hạn, hơn nữa khi cái Sinh Cơ Đạo VÕng kia bị thông đạo đạo văn Luân Hồi cắn nuốt cũng không còn uy lực nữa, không cần Lam Tiểu Bố tiếp tục thi triển thần thông tiếp theo. Nhưng mà bây giờ Lam Tiểu Bố đã bước vào bước thứ sáu, thần thông đạo văn Luân Hồi của hắn không dừng lại như vậy. Đạo tắc Trường Sinh Luân Hồi cuốn lên, sau khi đạo tắc Nhập Luân và Kiến Luân hình thành, càng điên cuồng mà ngưng luyện ra đạo tắc Vãng Sinh, đạo tắc Kim Sinh, đạo tắc Lai Sinh và đạo tắc Luân Hồi, tất cả đều cuồn cuộn dâng trào, Luân Hồi Kiều lập tức được lấy ra.
Vô cùng vô tận đạo tắc Luân Hồi cuốn về phía Vương Tùng Kinh. ĐỐi phó với Vương Tùng Kinh, Lam Tiểu Bố không hề có chút nhẹ tay nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận