Khí Vũ Trụ

Chương 2606 - Bước đại đạo thứ tám trong chiến hạm. (2)

Đinh Trọng Trần sửng sốt, hắn ta tuyệt đối không ngờ đến, sẽ có người đứng ra phản đối hắn ta. Cho đến nay, trong chiếc chiến hạm này, hắn ta chính là người nói một không hai. Giống như ngày hôm nay, hắn ta thật ra chỉ thông báo với mọi người một chút, tuyệt đối sẽ không có người nào đưa ra ý kiến gì. Bây giờ hết lần này đến lần khác lại có người đưa ra ý kiến, cái này khiến hắn ta nhất thời không biết nói gì.
Ánh mắt Lam Tiểu Bố nhìn về phía nam tử đầu to kia, lập tức nói với Mạc Vô Kỵ, ”Vô Kỵ, ngươi nhìn xem người này có phải là bước đại đạo thứ tám hay không?”
Mạc Vô Kỵ cười cười,”Hắn chẳng những là bước đại đạo thứ tám, hơn nữa còn tu luyện công pháp mà chúng ta vô cùng quen thuộc, chắc hẳn là Đại Vũ Trụ Thuật đi.”
“Có phải là Hoàn hay không?” Lam Tiểu Bố giật mình, lập tức nói.
Mạc Vô Kỵ lắc đầu, “Thực lực của người này rất mạnh, chỉ sợ không kém gì Đế Lan. Chẳng qua nếu như Hoàn chỉ có chút bản lĩnh đó, cho dù giết không chết, cũng không có tư cách tiếp tục ở lại đại vũ trụ giả danh lừa bịp, hơn nữa Hoàn cũng không cần phải đi theo Đinh Trọng Trần đến nơi này.”
“Tòng Ngang ngươi có ý gì?” Đinh Trọng Trần hít vào một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng lại ẩn chứa ý bất mãn mãnh liệt. Đây là quân tu sĩ của hắn ta, vậy mà lại có người khiêu khích tôn nghiêm của hắn ta.
“Ha ha, ba sâu kiến bước đại đạo thứ bảy, cũng dám ở đây giả mạo bước đại đạo thứ tám.” Nam tử đầu to không để ý đến Đinh Trọng Trần, mà khinh thường liếc mấy người Lam Tiểu Bố.
“Bước đại đạo thứ bảy?” Đinh Trọng Trần sửng sốt, cũng kinh ngạc nhìn ba người Lam Tiểu Bố.
Nếu như ba người Lam Tiểu Bố đều là bước đại đạo thứ bảy, vậy chuyện hắn ta đi theo quay trở lại đại vũ trụ không cần nữa.
Tòng Ngang nhìn lướt qua Đinh Trọng Trần, “Thiên Đế, chúng ta đi theo ngươi cùng nhau vào sinh ra tử, chỉ là vì tìm kiếm Đại Thiên thế giới cho Nhân loại sinh tồn. Hơn nữa chúng ta đều tin tưởng, ngươi nhất định có thể tìm được. Nhưng chúng ta đã chết đi nhiều người như thế, cũng không từ bỏ, vậy mà nguơi lại từ bỏ trước, ha ha.”
Tòng Ngang quát Đinh Trọng Trần xong, lĩnh vực Thánh Nhân cuồng bạo lập tức quét đến.
Đinh Trọng Trần cách Tòng Ngang gần nhất, bị loại lĩnh vực Thánh Nhân này đánh trúng, cả người lập tức bị đánh bay ra ngoài. Mặc dù bị đánh lén, nhưng Đinh Trọng Trần cũng hiểu rõ thực lực của mình và Tòng Ngang chênh lệch rất lớn. Giờ phút này, Đinh Trọng Trần cảm nhận được một loại hơi thở tử vong bao trùm lấy mình, có thể khẳng định, nếu như lúc này Tòng Ngang mà ra tay với hắn ta, thì hắn ta mặc dù có thể đánh trả, nhưng cuối cùng nhất định sẽ bị Tòng Ngang giết chết.
Bành… Đinh Trọng Trần bị lĩnh vực của Tòng Ngang đánh vào một cây cột thô to, cái cây cột này lập tức bị đánh nát, còn hắn ta thì ngã ngồi trên mặt đất.
“Bước đại đạo thứ tám?” Đinh Trọng Trần sửng sốt.
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến trong đội ngũ của mình, còn có một bước đại đạo thứ tám. Mặc dù cảm nhận Tòng Ngang yếu hơn Đạo Tổ Tần Thuần một chút, nhưng chắc hẳn thực lực đã đến bước đại đạo thứ tám. Tòng Ngang này hắn ta biết rất rõ, bình thường không có chuyện gì thì sẽ không lộ mặt, bất cứ mệnh lệnh nào cũng cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành. Lại không ngờ rằng lại che giấu sâu như vậy, lại là một bước đại đạo thứ tám có thể miểu sát hắn ta.
Nếu như nói trước đó Đinh Trọng Trần còn hơi nghi ngờ về lời nói của Tòng Ngang, vậy thì bây giờ hắn ta đã xác định, ba người Lam Tiểu Bố đều là bước đại đạo thứ bảy. Tu vi của hắn ta nhìn không ra thực lực chân chính của ba người Lam Tiểu Bố, nhưng mà Tòng Ngang là bước đại đạo thứ tám, có thể nhận ra được.
Tòng Ngang hoàn toàn không quản đến chuyện Đinh Trọng Trần đã bị lĩnh vực của hắn ta đánh bay, mà đi đến trước mặt Mạc Vô Kỵ, sau đó trực tiếp giơ tay lên đánh về phía Mạc Vô Kỵ.
Bởi vì trừ Đinh Trọng Trần, Mạc Vô Kỵ là người đứng chịu mũi sào. Mặc dù hắn ta dùng một bàn tay đánh về phía Mạc Vô Kỵ, cũng đã chuẩn bị xong sẽ làm thế nào khi Lam Tiểu Bố ra tay. Theo như tình báo mà hắn ta biết được, Lam Tiểu Bố là người mạnh nhất trong ba người này. KHiến hắn ta kinh ngạc chính là, Lam Tiểu Bố lại chỉ nhìn hắn ta ra tay với Mạc Vô Kỵ mà không có bất cứ hành động gì.
Mặc dù Đinh Trọng Trần kinh ngạc vì Lam Tiểu Bố mới là bước đại đạo thứ bảy, nhưng mà nhìn thấy Tòng Ngang muốn giết Mạc Vô Kỵ mà Lam Tiểu Bố lại không hề động đậy, trong lòng lạnh lẽo.
Đây là vì cảm nhận được thực lực của Tòng Ngang, cho nên không dám ra tay với Tòng Ngang.
Chẳng những là Lam Tiểu Bố không làm gì, ngay cả Cú Mang cũng chẳng hề động đậy. Cái này khiến Đinh Trọng Trần càng hoài nghi không rõ mình đã lựa chọn đúng hay không, đối mặt với cường giả, ngay cả người bên cạnh cũng không dám ra tay giúp đỡ, vậy thì làm sao mà xuyên qua đại vũ trụ…
Nhưng mà ý nghĩ của Đinh Trọng Trần đột ngột ngưng lại, hắn ta bị lĩnh vực của Tòng Ngang đánh bay, mặc dù là bị đánh lén, hắn ta chưa kịp phản ứng, nhưng vì sao bây giờ Mạc Vô Kỵ lại chẳng hề di động.
Một cái tát này của Tòng Ngang đánh ra xong, cũng cảm thấy không ổn, Mạc Vô Kỵ cũng chẳng hề động đậy gì cả. Cho dù thực lực của Mạc Vô Kỵ mạnh hơn Đinh Trọng Trần, nhưng bị lĩnh vực đại đạo cường đại của hắn ta đè ép, cũng phải lùi lại mới đùng.
Một khắc sau, Tòng Ngang cũng cảm thấy da đầu tê dại, bởi vì Mạc Vô Kỵ chẳng những không lùi lại, mà lại sải bước tiến lên trước, đồng thời cũng vung một bàn tay đập tới. Lĩnh vực của hắn ta đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, tựa như không có.
Oanh… Đạo tắc thần thông cuồng bạo va chạm vào nhau, toàn bộ chiến hạm bị ảnh hưởng từ sự va chạm đạo tắc thần thông này, chớp mắt đã vỡ vụn, đông đảo tu sĩ lần lượt rút lui. Tòng Ngang cũng cảm thấy lĩnh vực của mình bị vỡ vụn trước một cái tát này, không chỉ như vậy, lĩnh vực của hắn ta còn dễ dàng bị lĩnh vực của đối phương ngăn chặn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận