Khí Vũ Trụ

Chương 1565 - Thẩm vấn Lam Tiểu Bố.

Lần này đại chiến thánh môn diễn ra bên ngoài bí cảnh Trường Sinh, với sự cầm đầu của Thái Hàn Thánh Sơn và Trường Sinh Thánh Đạo, chỉ là một trận đấu nhỏ trong vô số lần chiến đấu mà thôi, cho nên trận chiến này chỉ kéo dài nửa ngày là kết thúc.
Thái Hàn Thánh Sơn và Trường Sinh Thánh Đạo vì cướp đoạt bí cảnh Trường Sinh, cộng thêm lại có bao nhiêu thánh môn và thần tông gia nhập vào, cho nên mỗi thế lực đều tự thành lập nơi ở tạm thời của mình bên ngoài bí cảnh Trường Sinh.
Trong đại điện nghị sự của trụ sở Trường Sinh Thánh Đạo, sắc mặt Đạo Chủ Chủng Hành Đình có chút khó coi. Chủ yếu là vì hôm nay trong trận chiến này, lại có một tu sĩ Hợp Thần bị giết, mà tu sĩ Hợp Thần bị giết này còn là người bên hắn. Trận đại chiến này không biết sẽ phải đánh đến lúc nào, loại đại chiến này là càng kéo dài, đối với thánh môn càng bất lơi, đối với hắn cũng bất lợi.
Giờ phút này, trong đại điện nghị sự của Trường Sinh Thánh Đạo, trừ Đạo Chủ ra, còn có mấy vị điện chủ và hai Thái Thượng trưởng lão Chuẩn Thánh. Còn lão tổ Thánh Nhân của Trường Sinh Thánh Đạo, bình thường sẽ không ra ngoài. Chỉ khi nào có Thánh Nhân tham gia đại chiến, mới có thể hiện thân.
Từ khi Trường Sinh Thánh Đạo khai chiến đến nay, đã vẫn lạc mất hai Thánh Nhân. Nhưng mà Thái Hàn Thánh Sơn cũng không chiếm được chỗ tốt nào, bởi vì Thái Hàn Thánh Sơn cho đến bây giờ đã vẫn lạc mất ba Thánh Nhân, so với Trường Sinh Thánh Đạo còn nhiều hơn một người. Nguyên nhân chủ yếu là do Vạn Đạo Thánh Môn và Nguyệt Tuyền Thánh Am đột nhiên gia nhập, đánh Thái Hàn Thánh Sơn trở tay không kịp.
“Đạo Chủ, Khổ Hạnh quay về.” Một tên chấp sự vội vàng tiến vào điện kính cẩn bẩm báo.
Nghe thấy Khổ Hạnh trở về, Chủng Hành Đình vốn tâm tình đang khó chịu, lúc này lửa giận lại càng bốc lên cao, trực tiếp hừ lạnh nói, “Dẫn hắn đến đây.”
Không cần dẫn, chỉ cần nói một tiếng, Lam Tiểu Bố đã từ bên ngoài tiến vào trong điện. Hắn biết hôm nay mới là thời khắc mấu chốt hắn có thể lặn lộn tiếp được hay không, nếu như hôm nay không thể vượt qua được, hắn chỉ có thể chạy trước.
Không chỉ có Chủng Hành Đình nghe thấy Khổ Hạnh trở về mà tức giận, ngay cả cường giả của năm gia tộc còn lại khi nghe thấy Khổ Hạnh trở về, cũng không có sắc mặt tôt. Lần đại chiến này chính là do Khổ Hạnh gây ra, mà trên thực tế từ khi chiến đấu đến bây giờ, đệ tử của năm gia tộc bị vẫn lạc quả thật vẫn là con số ít.
“Khổ Hạnh chấp pháp của Chấp Pháp điện kính chào các vị Thái Thượng trưởng lão, kính chào Đạo Chủ, kính chào các vị điện chủ.” Lam Tiểu Bố vừa tiến vào đại điện đã nhanh chóng hát một đoạn.
“Sao cả người ngươi đầy máu tươi như vậy?” Chủng Hành Đình đương nhiên đã nhìn ra Lam Tiểu Bố bị thương không nhẹ.
Lam Tiểu Bố vội vàng nói, “Khi ta vừa đến nơi này thì nhìn thấy có một vị sư tỷ đang gặp nguy hiểm, lập tức tiến lên giúp đỡ. Lúc này mới bị một tên cường giả Thần Vương đánh gây ra thương tích, sau đó ta nhìn thấy tình hình trên chiến trường khẩn cấp, cũng không dám nghỉ ngơi, lập tức tiến vào chiến trường.”
Nghe thấy lời Lam Tiểu Bố nói, các đại điện chủ đều vô cùng khó hiểu, tên Khổ Hạnh này có vẻ rất yêu quý tông môn nhỉ, vừa về đến nơi đã lập tức gia nhập chiến trường, còn bị thương nữa.
Chủng Hành Đình nhìn về phía một tên chấp sự, chấp sự này vội vàng bước lên kính cẩn nói, “Bẩm Đạo CHủ, khi Khổ Hạnh chấp pháp quay về, vừa hay nhìn thấy Bàng Đình sắp bị giết, hắn liều mạng xông lên cứu được Bàng Đình, giết tên tu sĩ Thế Giới Thần kia, kết quả bị một tên Thần Vương của đối phương nổi giận đánh trọng thương. Sau khi tên Thần Vương kia bị Thần Vương của Trường Sinh Thánh Đạo ta cản lại, Khổ Hạnh lập tức gia nhập chiến trường, vẫn chưa từng nghỉ ngơi.”
Nghe thấy vậy, Chủng Hành Đình lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Lam Tiểu Bố, tên gia hỏa này có vẻ như rất trung thành với tông môn vậy.
Nhưng mà hắn ta lập tức hiểu ra, cho dù Khổ Hạnh có trung thành với tông môn như thế nào, chuyện lần này hắn nhất định phải chịu trách nhiện, “Khổ Hạnh, ngươi có biết ngươi đã gây ra họa gì rồi không? Trường Sinh Thánh Đạo ta bởi vì ngươi, bây giờ dã vẫn lạc hai vị Thánh Nhân, mấy vị Chuẩn Thánh, còn về tu sĩ dưới Chuẩn Thánh, hoàn toàn không thể thống kê nổi.”
Lam Tiểu Bố hoang mang nhìn thoáng qua Chủng Hành Đình, một hồi lâu sau mới lên tiếng, “Ta không biết, ta luôn bị nhốt ở một nơi nào đó, tốn mấy năm mới có thể thoát được. Chẳng lẽ là do ta đã từng giết một đệ tử của Thái Hàn Thánh Sơn sao?”
Câu nói sau cùng, Lam Tiểu Bố tỏ vẻ như là đã nghĩ ra.
Không đợi Chủng Hành Đình nói ra, một trưởng lão Chuẩn Thánh đã từ tốn nói, “KHông sai, cũng bởi vì chuyện này, khiến Thái Hàn Thánh Sơn và Trường Sinh Thánh Đạo ta đại chiến cho đến ngày hôm nay. Bởi vì ngươi, Trường Sinh Thánh Đạo ta đã tổn thất nặng nề, trách nhiệm của ngươi không nhỏ, ta hỏi ngươi, ngươi có cảm thấy hối hận không?”
Lam Tiểu Bố khẽ giật mình, lập tức khom người nói, “Ta không hối hận, cho dù chuyện này có xảy ra một làn nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy. Lúc đó ta không hề trêu chọc đến tên đệ tử của Thái Hàn Thánh Sơn kia, nàng lại muốn giết ta. Từ góc độ bản thân ta mà nói, ta là một tu sĩ, nếu đối mặt với một người muốn giết mình, ta là không dám ra tay, ta tu đạo để làm gì? Từ góc độ thánh môn mà nói, nếu như ta là đệ tử của Trường Sinh Thánh Đạo, khi đối mặt với sự tấn công của đệ tử Thái Hàn Thánh Sơn, lại không dám đánh trả, ta ném mặt mũi Trường Sinh Thánh Đạo chỗ nào rồi?”
Cường giả Chuẩn Thánh kia tiếp tục nói, “Thế nhưng lúc đó không có ai biết ngươi là đệ tử của Trường Sinh Thánh Đạo.”
Lam Tiểu Bố nghiêm mặt nói, “Nhưng trong lòng ta, ta là đệ tử của Trường Sinh Thánh Đạo, nếu như sâu trong lòng của một vị đệ tử Trường Sinh Thánh Đạo như ta lại sợ hãi Thái Hàn Thánh Sơn, vậy thì sẽ bất lợi với đại đạo của ta. Thứ hai là một khi ta chạy trốn hoặc bị giết, thân phận đệ tử Trường Sinh Thánh Đạo của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ. Một khi vấn đề này bị lộ ra, Trường Sinh Thánh Đạo ta có lẽ sẽ không phải xảy ra trận đại chiến này, nhưng mà trải qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng sẽ bị ăn mòn mà diệt vong. Huống hồ, Thái Hàn Thánh Sơn có lẽ đã sớm muốn ra tay với Trường Sinh Thánh Đạo ta, đấy cũng chỉ là một cái cớ mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận