Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 970: Thân phận của đại lão



Chương 970: Thân phận của đại lão




Chương 970: Thân phận của đại lão
Trở lại ký túc xá vào ban đêm.
Nhận được tin tức, hai đàn chị đã sớm trở lại, ánh mắt lấp lánh nhìn cô có chuyện muốn nói.
"Doanh Doanh." Lông mày Hà Hương Du tỏ rõ vẻ ưu sầu, nói với Tạ Uyển Doanh, "Đàn chị Du học thêm bên ngoài gọi điện thoại cho chị, hỏi tình trạng của giáo sư Lỗ. Nói những gì em biết đi.”
Vốn người ta cho rằng đàn chị Du muốn đến khoa ngoại gan mật học tập, sau đó đột nhiên bị phái đi học ở nơi nào đó, hình như là muốn chuẩn bị cho PICU. Cho nên Tạ Uyển Doanh vẫn không thể gặp được vị đàn chị tốt bụng trong truyền thuyết này.
Nghe giọng điệu của chị ba, đàn chị Du đối với cô có điều giấu diếm có thái độ bất mãn.
"Em có thể không biết giáo sư Lỗ là ai." Hai đàn chị trong ký túc xá tương đối hiểu rõ tính cách bỏ ngoài tai mọi chuyện râu ria một lòng chỉ đọc sách thánh hiền của cô, trước tiên giúp cô tìm lý do tốt.
“Giáo sư lỗ là?" Tạ Uyển Doanh nhớ tới ảnh chụp giống hệt ở nhà đàn anh Đào và giáo sư Lỗ, có thể thấy được chỉ sợ là quan hệ giữa giáo sư Lỗ với các đàn anh đàn chị tương đối phức tạp. Lại có lúc từ khoa ngoại tim mạch trở về, đàn anh Tào cùng đàn anh Hoàng ngoài dự liệu không nói với cô bất cứ chuyện gì liên quan đến giáo sư Lỗ. Có thể là đàn anh Tào và đàn anh Hoàng cho rằng loại chuyện này chung quy là mỗi người sẽ có góc độ nhìn khác nhau, chính mình đi tìm hiểu là tốt nhất.
Nói làm người như thế nào, đàn anh Tào cùng đàn anh Hoàng thật sự là người biết làm người nhất. Khó trách đàn anh Tào rất được người tôn kính.
"Giáo sư Lỗ là phu nhân của giáo sư Trương Ngọc Thanh. Giáo sư Trương Ngọc Thanh là nguyên lão khoa phẫu thuật tim mạch và lồng ngực, qua đời 4 năm trước vì ung thư gan." Hà Hương Du cẩn thận nói cho tiểu học muội một ít chuyện cũ của các lão tiền bối trong bệnh viện.
Nghe được tin tức này, Tạ Uyển Doanh nhớ lại biểu tình kỳ quái của giáo sư Phó ở đó lúc ấy. Cô vốn nghĩ giáo sư Lỗ là giáo sư của Quốc Hiệp không có khả năng cùng giáo sư Phó có giao tiếp, hiện tại nghe đến hoàn toàn là không phải.
"Trước kia khi giáo sư Trương Ngọc Thanh còn sống, tiếng nói trong bệnh viện là số một số hai. Nhiều bác sĩ trong bệnh viện có mối quan hệ tốt với ông ấy.” Hà Hương Du nói.
Liễu Tịnh Vân gật đầu bổ sung lời của đàn em nói: "Cuộc sống của giáo sư Trương Ngọc Thanh và giáo sư Lỗ có chút quanh co. Trong khi hỗ trợ y tế bên ngoài con trai duy nhất và con dâu của hai người họ không may bị tai nạn giao thông. Hai ông bà già vừa nuôi cháu trai, vừa như mọi khi đem toàn bộ tiền tiết kiệm của mình ra để tài trợ cho sinh viên nghèo của trường y.”
Trong lòng Tạ Uyển Doanh cả kinh, là nghĩ đến trợ cấp bổ sung hàng năm của cô là giáo sư Nhậm xin cho cô. Cô cũng không rõ nguồn gốc của số tiền này, hiện tại nghe ra bên trong rất có khả năng có một phần là do giáo sư Lỗ và giáo sư Trương quyên góp.
“Doanh Doanh, bây giờ em đã biết em đã làm cái gì không?” Tay Hà Hương Du che mắt, lần đầu tiên cảm giác được tiểu học muội có thể đã làm một chuyện quá tệ.
Ai. Liễu Tịnh Vân thở dài thật sâu. Tiểu học muội đầu gỗ này, khi gặp phải bệnh nhân từ trước đến nay không có nghĩ đến bệnh nhân này là ai. Nói thật, thân phận của có một số bệnh nhân căn bản không phải là gánh nặng mà bác sĩ nhỏ có thể gánh vác được, huống chi tiểu học muội chỉ là thực tập sinh.
Hiểu được vì sao lúc trước đàn anh Vu chỉ vào mặt cô mắng chửi cô không biết tốt xấu, chỉ là một thực tập sinh mà muốn làm cái gì, cô còn dám nghĩ nhúng tay vào việc trị liệu của lão tiền bối.
Sắc mặt Tạ Uyển Doanh nghiêm túc, là rõ ràng bản thân đã làm việc gì.
"Bản thân giáo sư Lỗ là lãnh đạo quan trọng của Khoa dược Trường Y của chúng ta. Nếu bà ấy bị bệnh, phỏng chừng Khoa dược sẽ bị chấn động lớn.” Hà Hương Du nói với tiểu học muội.





Bạn cần đăng nhập để bình luận