Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2097: [2097 ] tiếp viện tới (length: 4007)

Bây giờ, phải xem cấp trên có phê duyệt hay không.
"Được, ngươi cứ làm đi." Tào Dũng nói.
Những người ở hiện trường xem chừng bắt đầu lo lắng đề phòng.
"Khung giá." Tống Học Lâm ngẩng đầu, yêu cầu các tiền bối cùng y tá đang phối hợp phẫu thuật đưa tới.
Dùng khung giá kết hợp lò xo vòng cố định sẽ càng tốt, thuộc về song bảo hiểm. Bệnh nhân là giáo viên mẫu giáo của mình, nhất định phải cẩn thận chăm sóc.
Trợ thủ đưa công cụ lên. Những người khác ở phòng điều khiển đều rướn cổ lên nhìn quanh. Bác sĩ nội khoa tim trẻ tuổi lần nữa ngưỡng mộ chết tài năng thao tác của bậc thầy Bắc Đô. Thật không tốn chút sức nào, vèo vèo vèo trực tiếp đưa vào. Bang, lại chiếu một chút, xác định ống thông đưa vào đúng vị trí xoang mạch trung tâm. Thả khung giá, một lần bao trùm hai động mạch có u.
Người đứng xem không chớp mắt.
Lữ phó chủ nhiệm tay gãi gãi cổ áo: Hậu sinh đáng sợ. Nếu như người này là người của ông ta thì tốt biết bao, đáng tiếc không phải.
Muốn tài năng cấp trên phải bỏ tiền túi ra. Cho nên, trong lòng Lữ phó chủ nhiệm một mặt thèm muốn, mặt khác không dám si tâm vọng tưởng.
Chỉ thấy, thao tác một hồi, sau khi làm tắc mạch hai động mạch có u thì tiến hành tạo ảnh lại. Đúng, mọi người lúc trước rầu rỉ nói trúng.
Căn bản không ảnh hưởng nửa điểm đến động mạch mắt, càng đừng nói có thể mang dị vật tắc nghẽn động mạch võng mạc trung ương ra ngoài.
Nha nha, một đám người nội khoa tim trong lòng âm thầm kêu khổ thay khoa ngoại thần kinh.
Lần đầu tiên chụp chiếu người nội khoa tim còn mơ hồ không biết phân biệt đâu là đâu, lúc này lại hiện rõ như ban ngày, đại gia đầu óc ý nghĩ rõ ràng, phương hướng minh xác, rất nhanh nhìn ra kia là vật tắc nghẽn bên trong động mạch võng mạc trung ương. Một đoạn khuyết hổng lộ rõ trên ảnh dày đặc lại có nghĩa là đáng sợ, chỉ kém toàn bộ mù.
Hô. Tiếng hít thở của bác sĩ trong phòng mổ truyền tới.
Hoàng Chí Lỗi trong lòng cũng muốn khóc, tài năng trẻ tuổi làm quả thực không tệ. Hai động mạch có u thoáng chốc giải quyết xong, chỉ là đối với việc giải quyết vấn đề khó nhằn nhất ở trung tâm lại không giúp được chút nào.
Một đám người đều đang nghĩ có phải hay không sắp bó tay hết cách.
Tống Học Lâm nhìn bàn tay mình, mi khẽ nhíu lại, tựa như đang cố dùng sức.
Tạ Uyển Oánh cũng đang vắt óc quan sát xem có thể giúp gì được không, lại nghe bên cạnh tiếng bước chân lộp cộp, vị trí bên cạnh đột nhiên có cảm giác trống không. Nàng quay đầu lại, chỉ kịp thấy Tào sư huynh đi ra khỏi phòng điều khiển.
Tào sư huynh muốn qua tiếp viện Tống bác sĩ.
Không biết tại sao, trong lòng nàng lại bịch bịch mạnh mẽ nhảy lên.
"Bác sĩ Tào tới." Đám người nội khoa tim kêu lên.
Rõ ràng, ai nấy đều ôm đầy mong đợi về sự xuất hiện của Tào Dũng.
Mặc đồ y tá và áo phẫu thuật xong, Tào Dũng đi vào phòng mổ.
Tống Học Lâm nhường vị trí cho hắn, thấp giọng nói một câu: "Không cảm thấy được."
"Ngươi đã không cảm thấy được, có khả năng là không phải." Tào Dũng ngữ khí ôn hòa, đồng thời hơi mang ý phê bình trẻ con không nên mất tự tin.
Nếu không phải đeo găng tay, Tống Học Lâm muốn sờ mũi mình.
"Bác sĩ Tào ra tay hẳn không có vấn đề." Lâm Thần Dung nói, "Chỉ có bác sĩ Tào làm được."
Cận Thiên Vũ: "Ừ, ừ." Rất khẳng định tán thành.
Lâm lão sư cùng Cận sư huynh có bao nhiêu tin tưởng Tào sư huynh. Tạ Uyển Oánh nghe, không khỏi càng thêm lo lắng, hai mắt chăm chú nhìn bóng dáng bác sĩ mổ chính bên trong phòng phẫu thuật.
Tào sư huynh mặc áo phẫu thuật cùng tay đeo găng hiện ra sự ổn trọng thường thấy.
Nhận vị trí, Tào Dũng theo kế hoạch ban đầu tiếp tục can thiệp vào động mạch PICA. Không bao lâu, mọi người phát hiện khác thường. Bác sĩ mổ chính chỉ dùng ống thông dò xét lùi lại phía sau, không đặt công cụ tắc mạch vào: Sao thế?
Cảm ơn thân môn ủng hộ! ! ! Chúc các thân ngủ ngon ~ (Chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận