Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2921: [2921 ] là rất thành thực (length: 3801)

Thời gian dần trôi về buổi trưa, đếm ngược mấy bệnh nhân nữa sẽ vào.
Sau khi bệnh nhân này vào, người đi cùng bệnh nhân không cần nhân viên y tế ra tay, giúp đóng sập cửa phòng khám.
Nhân viên y tế tại chỗ tạm thời không nhúc nhích, chỉ nhìn động tác này, rõ ràng bệnh nhân này rất chú trọng sự riêng tư.
Tống Học Lâm lập tức liên tưởng tới vị nữ minh tinh lần trước đến văn phòng Tào Dũng khám bệnh, người đi cùng gần như có động tác giống y hệt, cho nên, bệnh nhân trước mắt là...?
Tối hôm đó, tiệc tối, hắn không có mặt, những người khác đều ở đó.
Những người còn lại nhìn người đến, vẻ mặt có chút cứng đờ.
Tình huống hôm nay cho thấy, tối đó mấy bệnh nhân kia bất chấp tất cả, đổ xô đến đây, bao gồm cả siêu sao quốc tế.
Phương Cần Tô đội mũ lưỡi trai, tựa hồ cho rằng không cần đeo kính đen nữa, vừa ngẩng đầu lên, lộ ra ngũ quan của mình.
Tống Học Lâm tính là lần đầu thấy hắn, con ngươi màu nâu tròn xoe, như máy quay phim ghi lại khuôn mặt của đối phương.
Với nhãn lực thiên tài quá dễ dàng nhận ra gương mặt này giống với ai.
Ngụy Thượng Tuyền cắn vào tai Phan Thế Hoa: "Giống thật."
Phan Thế Hoa vội vàng bảo bạn học Ngụy ngậm miệng lại.
Bởi vì người trước mặt này hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, tựa hồ đã quên tất cả chuyện trước kia.
Mấy người vụng trộm nhìn Tạ Uyển Oánh. Tạ Uyển Oánh mặt không đổi sắc, dung mạo điềm tĩnh.
Tào Dũng thì cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị.
Dù sao cũng là bác sĩ, bệnh nhân chủ động đến cầu cứu, dù gì cũng phải hỏi rõ đầu đuôi.
Người này đêm đó lúc tỉnh lúc mê, có thể hay không nghe thấy những người bên cạnh nói gì, điều đó rất khó nói. Quan trọng là cái đầu này có xảy ra vấn đề gì không.
"Chào bác sĩ Tào." Phương Cần Tô nói.
Trải qua nhiều năm như vậy, giọng nói của người này vẫn mang theo chút âm vị Tùng Viên không thay đổi. Có thể thấy một số thứ đã ăn sâu vào gốc rễ, có người muốn xóa bỏ là không thể nào.
"Ừm." Tào Dũng hờ hững đáp lời, nghe ra được người này ngày đó ít nhất đã nghe lén được vài câu. Nếu đúng là như vậy, bệnh nhân này hẳn phải biết Tào Dũng không muốn khám cho hắn. Tại sao người này còn đặc biệt tìm đến tận cửa?
"Hôm đó tôi nghe nói, là bác sĩ Tào đã cứu tôi."
Nghĩ đặc biệt đến cảm ơn thì không cần thiết.
"Bác sĩ Tào, có phải trước đây đã quen biết tôi không?"
"Không phải."
"Không phải sao?" Phương Cần Tô nhẹ giọng lặp lại, cằm hơi rụt lại, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, mười ngón tay thon dài khớp xương có lực, đầu ngón tay thi thoảng lại gõ vào đùi như đang gẩy cát, ánh mắt sắc bén nhìn người khác đầy thách thức.
Có lẽ siêu sao quốc tế bày tư thái như vậy vì đã quen thói cao ngạo từ trước đến nay. Mặt khác, người này rõ ràng trong lòng đang mang theo điều gì đó mới đến đây.
"Không phải anh đến khám bệnh sao? Có chỗ nào không thoải mái?" Tào Dũng bình tĩnh hỏi.
"Tôi cứ tưởng bác sĩ đều rất thành thật, thưa bác sĩ Tào."
Rất thành thật, cho nên bác sĩ thường không thích khám cho bệnh nhân có mối quan hệ tư nhân dây dưa rắc rối, nhất là với kiểu người như trước mắt. Cố tình người này lại cứ phải tự tìm đến.
"Nếu anh không có chỗ nào khó chịu, mà muốn thảo luận chuyện ngoài việc khám bệnh, chúng ta cần tìm thời gian khác, phía sau còn có bệnh nhân đang chờ khám." Tào Dũng nói.
"Tôi có chỗ không thoải mái, thưa bác sĩ Tào."
"Chỗ nào?"
"Tôi đã quên một vài chuyện. Bác sĩ Tào, ngài biết chuyện gì đã xảy ra khiến tôi mất đi một phần trí nhớ đó, nhưng mà ngài lại không nói cho tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận