Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1009: Một nhóm học trò tinh quái



Chương 1009: Một nhóm học trò tinh quái




Chương 1009: Một nhóm học trò tinh quái
Đứng trước mặt giáo sư Lỗ, Đào Trí Kiệt hệt như một học sinh tiểu học ninh nọt nói: “Thân chỉ là học trò không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt giáo sư, càng không dám lẻo mồm lẻo mép ạ.”
“Em không dám?” Nghe thấy câu phủ nhận của anh ấy. Giáo sư Lỗ nhớ đến chuyện quả mận quả mâm xôi thì tức giận, giơ ngón tay chỉ vào mặt của anh ấy, “Em và Tào Dũng là to gan nhất, cho là cô sẽ không biết sao?”
“Hôm đó cậu ấy biếu cho giáo sư cái gì, em thật sự không có để ý, em biếu quả mâm xôi chỉ vì quả mâm xôi ăn rất ngon, muốn để giáo sư ăn thử ạ.” Đào Trí Kiệt giải thích.
Giáo sư Lỗ nhìn vào đôi mắt của anh ấy, nhìn rất kỹ, muốn biết trong con mắt đang cười của anh ấy có phải là đang mở mắt nói nhăng nói cuội không.
Đào Trí Kiệt chỉ cười.
“Cậu ấy có nói dối không?” Giáo sư Lỗ không cách nào xác định được, quay đầu hỏi Tạ Uyển Doanh cũng đang ở đó.
Đàn anh Đào có nói dối hay không cô không nhìn ra.
Không đợi cô trả lời, giáo sư Lỗ cũng nhận ra với vấn đề này cô vẫn khá đơn thuần, nói với cô: “Aiya, em đó, thường ngày có phải em bị bọn nó bắt nạt đúng không? Lần trước rốt cuộc cậu ấy có vì chuyện của cô mà mắng em không?”
“Không có đâu ạ, giáo sư.” Tạ Uyển Doanh lắc đầu, không thể nói bừa, đàn anh Đào không có mắng cô, chỉ là có chút tức giận, chỉ cần hiểu là được rồi.
“Cô cảnh cáo các em, đừng thấy tính em ấy tốt mà lừa gạt em ấy.” Giáo sư Lỗ lập lại quy tắc cho cái đám nghịch ngợm càn quấy này.
Đàn anh Đào và ai đó rất tinh quái sao? Chỉ trước mặt giáo sư mới thấy được các đàn anh giống như em bé vậy. Tạ Uyển Doanh nở nụ cười.
Có tiếng động ở hành lang bên ngoài, tiếng bước chân chạy bộ dồn dập cho thấy có người nghe tin giáo sư đến nên vội vàng chạy tới.
Khưu Thụy Vân vội vã đến trước cửa, gọi lớn: “Giáo sư.” Còn chưa kịp thở, đi vào trong nhìn thấy Tạ Uyển Doanh ở sau cửa, lại nhìn xung quanh hỏi: “Tiểu Tống đâu rồi?”
“Bác sĩ Tống cậu ấy…” Khi cô đến đây vẫn chưa thấy ai khác.
“Cái thằng này, có lẽ là ngủ muộn rồi.” Khưu Thụy Vân lo lắng gọi điện thoại cho đàn em.
Chủ yếu là, giáo sư đến sớm quá, tất cả bọn họ thì đều đến muộn.
Tống Học Lâm nhận điện thoại của đàn anh, ở bên kia đầu dây chững chạc trả lời: “Em đang ở phòng phẫu thuật.”
Bị đàn em làm cho một vố, Khưu Thụy Vân buồn rầu hết sức.
Bác sĩ Tống đã đi thẳng đến phòng phẫu thuật, không hổ danh là người thông minh nhất.
“Đi nào, đến phòng phẫu thuật xem sao.” Giáo sư Lỗ chỉ huy đoàn người nói. Phát sóng trực tiếp phẫu thuật rất hiếm thấy, vì vậy giáo sư Lỗ khá quan tâm, từ sớm đã dẫn cháu trai đến để tận mắt nhìn thấy tình hình ở hiện trường.
Một đoàn người quẹo ra ngoài, đi đến phòng phẫu thuật. Lúc đó cả 3 bệnh nhân cũng được đưa đến phòng phẫu thuật.
Khi đến tầng 3, Tạ Uyển Doanh nhìn thấy người nhà bệnh nhân đang đợi ở cửa phòng phẫu thuật.
“Chị ơi.” Thân hình nhỏ bé của Dương Dương từ trên ghế nhảy bật dậy, nhìn thấy chị gái khuôn mặt nhỏ cười lên giống như đóa hoa hướng dương nhỏ, “Mẹ của em vào trong rồi ạ.”
“Không sao đâu, chị sẽ vào trong cùng với mẹ em.” Tạ Uyển Doanh nói với đứa trẻ.
Uhm, có chị gái bên cạnh mẹ, mẹ không cần sợ nữa. Dương Dương gật gật cái đầu nhỏ.
Chào hỏi người nhà bệnh nhân xong, Tạ Uyển Doanh bước nhanh lên cùng với đàn anh và giáo sư phía trước.
Giáo sư Lỗ quay đầu, hỏi cô: “Trước giờ tiếp xúc với người nhà bệnh nhân đều là em, đúng không?”
Sinh viên y khoa đến lâm sàng thực tập, học cách giao tiếp với người nhà bệnh nhân là bài học bắt buộc.
“Cố gắng mà học tập em ấy.” Giáo sư Lỗ quay đầu chỉ dạy cháu trai, “Nhìn xem quan hệ của người ta với người nhà bệnh nhân tốt như vậy, có chuyện gì cũng có thương lượng với người nhà bệnh nhân, có thể tránh được rất nhiều tranh chấp.”
“Cháu biết rồi ạ, bà nội.” Trương Thư Bình phát hiện hình như bà nội nói nhiều hơn ngày thường.





Bạn cần đăng nhập để bình luận