Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 731: Bác sĩ tuyệt đối không có chuyện tình cảm



Chương 731: Bác sĩ tuyệt đối không có chuyện tình cảm




Chương 731: Bác sĩ tuyệt đối không có chuyện tình cảm
Điều này hoàn toàn khác với những gì họ đã mong đợi lúc đầu.
Chỉ có thể nói ở phòng khám nhiều chuyện sẽ nằm ngoài dự liệu của bác sĩ, nhưng chính hai người mới dũng cảm đã cho mọi người những tình huống đề phòng sớm.
“Tiểu Tống, cậu có nghĩ như vậy không?” Đào Trí Kiệt hỏi Tống Học Lâm.
Ánh mắt của những người nhìn lướt qua, ngẫm lại, chính người này là người đầu tiên cho rằng tình trạng của sinh viên Triệu nhất định sẽ nghiêm trọng.
Nhìn vào sự mong đợi của mọi người, khuôn mặt tuấn tú thanh tú của Tống Học Lâm trầm mặc, bình tĩnh như không có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, chỉ nói lên ý của chính mình: "Em cho rằng phải tìm từ nửa bên phải của lá gan. Thông thường người bị sỏi gây áp xe gan đều là ở nửa gan trái, đó là do góc hợp lưu của ống dẫn gan trái và phải tương đối tù. Tình trạng bệnh của cậu ấy là ẩn và tiến triển chậm hơn những người khác, cho thấy rằng vị trí giải phẫu của cậu ấy có thể khác với người bình thường. Đúng lúc, nửa bên phải gan to hơn nửa bên trái làm cho cậu ấy có thời gian tiến triển chậm hơn.”
Nghe được lời của cậu ta, nhóm người thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có chút cảm giác có phương hướng, không đến mức bước vào phòng phẫu thuật với tâm trí trống rỗng.
Đương nhiên, Hà Quang Hữu và họ không chắc Đào Trí Kiệt sẽ nghĩ như thế nào.
"Được rồi, chúng ta hãy xem xét nửa bên phải của lá gan trước. Như đã thảo luận lần trước, sử dụng phương pháp nội soi khoang bụng và nội soi đường mật. Thời gian phẫu thuật có thể lâu hơn, vì vậy điều này cần được trao đổi với khoa gây mê trước." Đào Trí Kiệt cầm bút nói, tay của anh ta vẽ vẽ vài lần vào cuốn sổ.
Nhận được chỉ thị, Hà Quang Hữu dẫn đầu vào phòng phẫu thuật để tìm bác sĩ gây mê.
Tạ Uyển Doanh ngồi bên cạnh các tiền bối có chút lo âu.
Trong cuộc thảo luận vừa rồi, đàn anh Đào dường như không hỏi ý kiến của cô một cách đặc biệt. Rõ ràng, buổi phẫu thuật của bạn học Triệu ngay từ đầu là do cô đề xuất. Tại sao đàn anh lại không có ý định hỏi cô có cách nghĩ gì không?
Cô không phải tự hào về tài năng của mình mà cho rằng những giáo sư và đàn anh khác phải tôn trọng tài tài năng của cô và yêu cầu cô. Chỉ là đàn anh Đào và các tiền bối rất không bình thường đột nhiên coi cô như người không tồn tại.
Chẳng lẽ vì cô là bạn học của bệnh nhân nên bị cấm tham gia ca phẫu thuật này? Tạ Uyển Doanh lấy hết can đảm: "Đàn anh Đào."
Rõ ràng là biết cô sớm muộn gì cũng sẽ hỏi, Đào Trí Kiệt vừa viết vừa nghiêng đầu nói với cô: "Em không cần vào phòng phẫu thuật, hãy ở phòng bệnh phía dưới chờ."
Quả nhiên là, gương mặt của đàn anh Đào nói chuyện không hề nhìn về phía cô, như thể không có nụ cười trong mắt anh ấy, mặc dù giọng điệu của anh ta vẫn nhẹ nhàng và hòa nhã.
"Đàn anh Đào, anh có phải lo lắng rằng đây là ca phẫu thuật của bạn học cùng lớp của em và em sẽ rất lo lắng khi bước vào phòng phẫu thuật không?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
Trong những giờ yên lặng trong văn phòng, tất cả mọi người không nói chuyện dường như đang nói với cô: Đây không phải là sự thật rõ ràng sao?
Là sự thật gì! Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm trong lòng.
"Giáo sư Đào." Trước cửa phòng làm việc, Nhạc Văn Đồng bước vào và hỏi: "Giáo sư của chúng em không có ở đây, em là lớp trưởng, đợi lát nữa Triệu Điềm Vĩ vào phòng phẫu thuật em đưa cậu ấy vào được không? Giáo sư yêu cầu em đi cùng cậu ấy."
Đào Trí Kiệt gõ bút vào tờ giấy và nói: "Được rồi, em có thể rời đi sau khi cậu ấy được gây mê."
“Cảm ơn giáo sư Đào.” Nhạc Văn Đồng cảm ơn xong, quay đầu nhìn thấy Tạ Uyển Doanh đột nhiên đứng dậy, sửng sốt.
Những người khác cũng bị cô làm cho kinh ngạc bởi hành động của cô: Cô ấy là đang bị làm sao vậy?
"Đàn anh Đào." Tạ Uyển Doanh vẻ mặt nghiêm túc nói với tất cả tiền bối: "Em phân biệt rõ ràng, bệnh nhân là bệnh nhân, bạn học là bạn học. Không thể nói vì cậu ấy là bạn học của em mà quên mất em là bác sĩ. Em không phải là loại người lo lắng khi thấy người quen phẫu thuật. Một số bệnh nhân trước đây rất quen thuộc và quý mến em, em cũng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng trong phòng phẫu thuật.
"Em thực sự chưa từng căng thẳng sao?" Hà Quang Hữu chất vấn cô.
"Vâng." Tạ Uyển Doanh gật đầu mạnh mẽ và phân tích nó như một ví dụ: "Cuộc phẫu thuật của bạn học Triệu chính em là người đầu tiên đưa ra đề xuất. Điều đó có nghĩa là đối với trường hợp của cậu ấy em rất bình tĩnh và không bao giờ có sự ảnh hưởng của cảm xúc trong đó.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận