Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2148: [2148 ] đánh đi cầu viện (length: 3937)

"Chúng ta đến phòng khám, bác sĩ dùng giấy gói trực tiếp thuốc viên hoàn, không ghi tên thuốc. Ta hỏi bác sĩ phòng khám, hắn nói là viên vitamin và một ít thuốc đông dược, giúp dễ đi tiêu. Hắn uống thuốc rồi có đi đại tiện. Nhưng mà hôm qua đến hôm nay thì không đi." Tôn Dung Phương phối hợp bác sĩ, tỉ mỉ nói rõ tiền sử bệnh của con trai.
Mẹ của Tạ đồng học trả lời mạch lạc, ngắn gọn, đúng là một hình mẫu phụ huynh đưa con đi khám bệnh.
Bác sĩ hài lòng gật đầu, lại hỏi người nhà: "Đi tiểu bình thường không?"
"Đi tiểu thì bình thường."
"Có lúc nào nó bị nôn mửa không? Nếu không nôn mửa thì bản thân nó có thấy khó chịu buồn nôn không?"
Vấn đề này có lẽ cần phải hỏi chính đứa trẻ.
"Dì ơi, dì ngồi đi, để chúng cháu hỏi nó." Thấy Tôn Dung Phương định đứng lên, Hà Quang Hựu thu giấy bút lại, bảo người nhà cứ yên tâm nói.
Hỏi triệu chứng bệnh nhân, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, đều là nhiệm vụ của bác sĩ. Các bác sĩ có tay nghề đều tự mình hỏi. Vì trong khi hỏi người bệnh, bác sĩ còn phải quan sát tình trạng của bệnh nhân. Có một số triệu chứng chỉ khi bệnh nhân tự kể mới ý thức được những biểu hiện ẩn giấu trong cơ thể mình mà bộc lộ ra, lúc này, một bác sĩ giỏi có thể nhanh chóng nắm bắt được đầu mối bệnh.
Mấy bác sĩ vây quanh đứa trẻ nằm trên sofa, nhẹ giọng hỏi: "Nói cho các chú nghe, bây giờ con có muốn nôn không?"
Tạ Hữu Thiện, sau khi được các chú hỏi, dường như tai có nghe thấy tiếng của các chú, mí mắt vẫn cứ rung rung, nhưng mà giọng nói của các chú không thể lọt vào đầu cậu, cứ như giữa chừng có bức tường dày ngăn lại.
Thấy cơ thể bé không biết có phải do đau đớn không mà cứ run cầm cập. Thấy vậy, mấy bác sĩ cùng với người ở quán rượu vội cầm tấm thảm đắp lên cho bé.
Phản ứng khác thường của đứa trẻ đối với bệnh tật được các bác sĩ có mặt để ý từ sớm.
Khâu Thụy Vân từ trong phòng riêng đi ra thì bấm điện thoại di động.
"Alo." Đầu dây bên kia vang lên giọng Tôn Ngọc Ba hỏi rõ, "Ai đó?"
"Tôi nhớ là hôm nay người trong tổ của các anh đi ăn riêng bên ngoài có đúng không?" Khâu Thụy Vân nói.
Sắp đến Tết, các phòng ban các tổ trong khoa đang có các khoản tiền thưởng cuối năm, mọi người đều mời khách qua lại, các bữa ăn tăng lên nhiều. Tôn Ngọc Ba đáp: "Ừ. Các người bên can đảm ngoại không phải cũng vậy sao? Tôi thấy các người cả đám cùng nhau lên xe ra ngoài."
Cũng vậy.
"Thầy Đàm ở cạnh anh không?"
"Cậu tìm thầy Đàm nhà chúng tôi có việc gì? Tối nay thầy Đàm nhà tôi đi ăn, không làm việc. Có gì thì tìm người trực." Tôn Ngọc Ba nghĩ bụng biết đối phương vô sự không gọi điện tam bảo, giúp thầy từ chối cuộc gọi.
"Có một bệnh nhân, khá đặc biệt —— "
"Bệnh nhân gì? Lãnh đạo lớn à? Sao không phải viện trưởng gọi cho thầy Đàm nhà tôi mà là cậu?" Tôn Ngọc Ba tỏ rõ không cho hắn đụng vào mình.
Khâu Thụy Vân bị đối phương cắt lời mấy lần có chút nóng nảy, nói với đối phương: "Anh cứ nghe tôi nói hết đã được không?"
"Cậu nói bệnh nhân đặc biệt của Đào Trí Kiệt phải không? Sao Đào Trí Kiệt không tự gọi điện thoại tới? Với lại, bệnh nhân đặc biệt của hắn thì thầy Đàm nhà tôi không can thiệp, hắn có thể đi tìm Cao sư huynh của hắn mà." Tôn Ngọc Ba lần nữa không để cho hắn nói hết câu.
"Anh nghĩ bọn tôi không muốn tìm Cao Chiêu Thành à? Nếu không phải cân nhắc đến bệnh nhân này có mối quan hệ đặc biệt với thầy Đàm của các anh——" Khâu Thụy Vân muốn giậm chân.
"Bệnh nhân có quan hệ đặc biệt với thầy Đàm nhà tôi? Có thì cần gì cậu phải gọi điện thoại chứ?" Tôn Ngọc Ba mấy vòng ý tứ đều là muốn chặn họng hắn lại.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận