Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1957: [1957 ] phải trả giá thật lớn (length: 3903)

Đào sư huynh kia khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào điện thoại nàng đang cầm: "Ngươi định báo cáo bí mật sao?"
Tạ Uyển Oánh nhanh chóng cất điện thoại vào túi.
Đến giờ cơm trưa, bạn học Phan Thế Hoa nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng phụ đạo viên. Hắn không giống Tạ đồng học, vì đây là lần đầu tiên bị thầy cùng các sư huynh gọi ra ngoài ăn cơm.
Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng nghe nói tình huống này, liền giao hộp cơm của mình cho bạn Cảnh rồi ở lại trường.
Bữa cơm hôm nay chắc chắn không thể yên ổn.
Liễu Tĩnh Vân và Hồ Chí Phàm đặt một phòng bao nhỏ ở quán ven đường đối diện bệnh viện, chờ Tạ Uyển Oánh qua ăn cùng. Đợi người đến, đột nhiên phát hiện một đám người không hề báo trước cũng đến, cả hai lập tức biến thành gà gỗ.
"Sư tỷ, Nhậm lão sư nói không cần gọi điện thoại cho chị." Tạ Uyển Oánh giải thích với đại sư tỷ và Hồ đại ca lý do nàng không thể báo trước.
"Mọi người đã đặt phòng bao rồi. Buổi trưa ăn không đông, không sợ thiếu ghế. Chiều ai cũng phải đi làm, thời gian ăn không nhiều, kê thêm mấy cái ghế cũng được, nên không cần phải thông báo trước." Nhậm Sùng Đạt nói, "Cơm trưa, ta mời khách."
"Không, không, không, Nhậm lão sư, thầy khách khí quá, đương nhiên là chúng em phải mời." Liễu Tĩnh Vân lập tức tỏ ra hoan nghênh với thầy và các sư huynh. Nói xong, nàng biết rõ Nhậm Sùng Đạt toàn nói lấy cớ, thực ra là do vị phật sống kia tới. Nàng nghĩ thầm, vậy cũng tốt. Nàng quản không nổi mấy thói hư của bạn trai, có bác sĩ chủ trị tự mình đến quản thì tốt nhất.
Hồ Chí Phàm nháy mắt với bạn gái: "Uy, người kia ở đó—"
"Đào lão sư, anh ngồi đâu ạ?" Liễu Tĩnh Vân không để ý ánh mắt hắn, hỏi tiền bối.
"Tùy tiện." Đào Trí Kiệt đáp.
Một đám người tùy ý kéo ghế ngồi vào, buổi chiều ai cũng phải đi làm, nắm chắc thời gian ăn cơm là quan trọng.
Tạ Uyển Oánh đi ra ngoài giúp gọi một suất cơm hộp mang cho bác sĩ Tống đang trực, đây là Hoàng sư huynh dặn. Lúc quay lại thấy Hoàng sư huynh vẫy tay với nàng: "Oánh Oánh, ngồi ở đây."
Chính giữa cái chỗ trống bên trái bên phải là Tào sư huynh và Nhậm lão sư. Tạ Uyển Oánh không nghĩ nhiều, đi đến ngồi xuống.
Mọi người nhiệt tình thảo luận thực đơn. Duy chỉ có Hồ Chí Phàm như con gà trống ủ rũ, tâm phiền ý loạn gõ đôi đũa trong tay.
Đào Trí Kiệt không lên tiếng trách mắng hắn, chưa cần đến hắn mở miệng. Người ta là sinh viên ưu tú được kèm cặp, dẫn Phan đồng học đến để sinh viên phát huy tác dụng. Phan Thế Hoa mồ hôi đầm đìa, đi ăn cơm cùng sư huynh mà phải trả giá quá lớn, nên bọn họ rất phục Tạ đồng học dám năm lần bảy lượt ra đây ăn cơm với các tiền bối.
"Có gì cậu cứ nói với hắn đi." Liễu Tĩnh Vân là sư tỷ, khá thiên vị sư đệ, khuyến khích Phan đồng học giáo huấn bạn trai mình.
Bác sĩ giáo huấn bệnh nhân thì không được làm quá, tránh làm bệnh nhân sợ chạy. Phan Thế Hoa cố gắng tìm từ trong đầu, trước tiên quan tâm bệnh nhân: "Mấy hôm nay cậu cảm thấy trong người thế nào?"
"Khỏe lắm, vô cùng khỏe." Hồ Chí Phàm ngẩng đầu, bày ra bộ dạng bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận nhiệm vụ.
Liễu Tĩnh Vân trợn mắt.
"Đào bác sĩ nói cậu lâu rồi không tái khám theo đúng lịch hẹn." Phan Thế Hoa nói với bệnh nhân, "Như vậy không được. Bệnh của cậu cần phải tái khám. Bác sĩ cần biết cậu có uống thuốc đầy đủ không, có sửa thói quen ăn uống sai không, để tránh bệnh tái phát."
"Có, có, có, thuốc tôi có uống, đâu dám không uống." Hồ Chí Phàm ra sức cam đoan mình là một bệnh nhân, học sinh ngoan ngoãn tuân thủ dặn dò.
"Nghe nói chiều nay cậu vừa hay rảnh, đến bệnh viện kiểm tra lại đi." Phan Thế Hoa nhân cơ hội đề nghị.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận