Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3624: [3624 ] là hung hiểm (length: 4059)

Cuối cùng cũng đến địa điểm, phía trước nhìn thấy chiếc xe cứu thương kia của bệnh viện khác.
Tạ Uyển Oánh và Quách Tử Hào từ trên xe cứu thương nhảy xuống. Nhìn quanh một lượt, Quách Tử Hào nghi hoặc hỏi: "Đó không phải là xe của bệnh viện thị hai sao?"
Trung tâm chỉ huy 120 nói rất khoa trương, bảo là bác sĩ hiện trường không xử lý được, khiến người ta dễ dàng lầm tưởng xe phái đến trước đó là của bệnh viện cơ sở nhỏ.
Giờ tận mắt thấy hiện trường, màu sơn đỏ trên xe cứu thương kia cho thấy rõ ràng là của bệnh viện thị hai cấp thành phố.
Nghĩ kỹ một chút, nếu thật sự không có bệnh viện có kỹ thuật cơ bản nào có thể đến hiện trường sau đó mà giữ được sinh mạng của người bị thương đều rất khó.
"Ở đây, bác sĩ." Người dẫn đường chỉ về phía trước.
Tai nạn thông thường sẽ tụ tập đám đông, không khó nhận biết. Tối nay thì không giống, không có ai vây quanh. Rõ ràng là vì đêm khuya mới bắt đầu làm việc, công nhân ca đêm không nhiều?
Tạ Uyển Oánh không quá nhớ, ở thời đại này ở thủ đô có cho phép thi công vào ban đêm không. Có lẽ đám người này lén lút làm. Nếu vậy thì có thể hiểu được tại sao bảo vệ lại đóng cửa ngăn không cho người vào.
Làm trái pháp luật đẩy nhanh tốc độ vào ban đêm thì sẽ xảy ra chuyện, nếu như bị cơ quan chức năng phát hiện, ra lệnh đóng cửa chỉnh sửa thì đối với công ty nhỏ vốn không mạnh, có thể sẽ thành tai họa ngập đầu.
Đây là điển hình tiểu lão bản trộm gà không được còn mất nắm gạo.
"Ai đó?" Nhân viên y tế của bệnh viện thị hai đang ngồi xổm bên cạnh người bị thương nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn xung quanh.
"Chúng tôi là người của Quốc Trắc." Quách Tử Hào lớn tiếng trả lời.
"Bác sĩ của Quốc Trắc đến thì tốt quá." Bác sĩ Lưu của bệnh viện thị hai nói, "Có hai thanh cốt thép cắm vào ngực của người bị thương, bệnh viện chúng tôi không có khoa ngoại lồng ngực."
Ai cũng nói ngoại khoa lồng ngực khó như ngoại khoa não, ngay cả bệnh viện cấp thành phố cũng chưa chắc đã có.
Lồng ngực có trái tim, cơ quan sinh mệnh quan trọng nhất, hai thanh cốt thép cắm vào ngực, có thể tưởng tượng được tình hình vô cùng nguy hiểm.
Khi Tạ Uyển Oánh và Quách Tử Hào đến gần, bác sĩ Lưu thấy hai người họ quá trẻ liền lập tức từ mừng rỡ biến thành giật mình: Chẳng lẽ gọi đến toàn là sinh viên y khoa sao?
"Các cô cậu—" bác sĩ Lưu cân nhắc xem có nên hỏi rõ thân phận của họ không.
Có thể thấy ý nghĩ trong lòng của đối phương trên mặt, Quách Tử Hào nói: "Bác sĩ Tạ là sinh viên xuất sắc của Quốc Hiệp, là thiên tài."
Chỉ trong hai ngày, đồng học tiểu Quách từ hoài nghi bác sĩ Tạ đã biến thành ca tụng nàng lên tận mây xanh.
Tạ Uyển Oánh suýt nữa thì hắt hơi một cái, có chút không quen.
Nghe nói vậy, bác sĩ Lưu lại nhìn Tạ bác sĩ thêm một lần nữa.
Là một nữ bác sĩ, tướng mạo thanh tú, bác sĩ Lưu phỏng đoán lời tiểu Quách nói chắc chắn chín phần là khoa trương. Đừng hỏi vì sao bác sĩ Lưu biết. Bác sĩ trong nghề hay thổi phồng kiểu đó lắm. Nữ bác sĩ ngoại khoa ưu tú rất hiếm, có được một người như gấu trúc vậy đó, ai cũng muốn nhân cơ hội đó thổi phồng một chút.
"Thật đó." Quách Tử Hào biết rõ đàn anh từng trải, "Hơn nửa năm trước bác sĩ Tạ từng giúp minh tinh làm phẫu thuật lớn, còn lên cả tin quốc tế đấy."
Nhớ tới tin đó, bác sĩ Lưu nghi ngờ hỏi: "Không phải là bác sĩ Tạ khoa ngoại thần kinh sao?"
Quách Tử Hào ngẩn người.
Bác sĩ Lưu lại càng thêm nghi ngờ. Y học cách ngành như cách núi, khoa ngoại thần kinh sao biến thành khoa ngoại tim mạch của Quốc Trắc được?
Người quá xuất sắc, làm gì cũng có thể thì sẽ bị nghi ngờ, bởi vì nó không hợp logic thông thường.
Đến bên cạnh người bị thương, Tạ Uyển Oánh ngồi xuống nhanh chóng kiểm tra phán đoán tình hình người bệnh.
Hai thanh cốt thép to bằng ngón tay cái, đúng như bác sĩ Lưu nói cắm vào ngực người bệnh, một thanh từ ngay phía trước đâm vào, thanh còn lại thì từ dưới nách người bệnh đâm vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận