Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3111: [3111 ] đừng rò rỉ cái đáy (length: 3939)

Trương viện trưởng đi vào giữa đám người, nhanh chóng hòa vào cùng các nhân viên, không hề giữ kẽ cách, công khai khuyến khích mọi người cứ tiếp tục thoải mái nói: "Người trẻ tuổi tham gia vào là chuyện tốt, không sao, có gì cứ nói."
Các viện trưởng thuộc dạng người quản lý bệnh viện nên trong suy nghĩ cũng có chút đồng tình. Cách nói của Trương viện trưởng khiến người ta nhớ đến viện trưởng Ngô của Quốc Hiệp. Viện trưởng Ngô càng thích ví người trẻ tuổi như cá trê, không sợ người trẻ tuổi nói những lời có vẻ viển vông, chỉ có người trẻ mới có thể khuấy động cái ao tù đọng bằng sức mạnh sôi trào.
Trương viện trưởng không ngại nói thẳng, nói với một nhóm người của Quốc Hiệp: "Tôi vừa mới nói chuyện điện thoại với viện trưởng Ngô của các vị. Viện trưởng Ngô cũng như tôi rất mong chờ sự hợp tác giải phẫu giữa hai viện chúng ta. Chúng tôi đặc biệt quan tâm đến sự phát triển của các bạn trẻ. Bác sĩ Tạ, bác sĩ Tống, hãy thể hiện tốt một chút cho chúng tôi xem."
Hả? Tạ Uyển Oánh giật mình, trong lòng không khỏi nảy sinh một tia nghi hoặc.
Có phải nàng vừa nghe nhầm không?
Viện trưởng Quốc Hiệp vừa nhắc đến Tạ đồng học của nàng sao? Viện trưởng Quốc Hiệp biết Tạ đồng học của nàng sao?
(Viện trưởng Ngô: Trương viện trưởng, ông kiềm chế chút, đừng để lộ hết bí mật của tôi.) Trương viện trưởng dường như có thần giao cách cảm với người bạn già Ngô, chợt ngậm miệng.
Buổi thảo luận kết thúc, người của Quốc Hiệp quay về.
Trước khi đi Tống ba chào hỏi, Tống ba muốn ở lại bệnh viện thêm một chút để trò chuyện cùng bạn bè.
Ca phẫu thuật của bạn diễn ra thuận lợi, Tống ba cũng yên lòng hơn, nói chuyện cũng vui vẻ, nắm chặt tay nhi tử liên tục nói lời cảm ơn: "Cảm ơn bác sĩ Tào đã đặc biệt qua đây một chuyến."
"Tôi cũng có giúp gì đâu."
"Bác sĩ Tào bị cái xe của anh trì hoãn đó chứ. Xe sửa xong chưa?"
"Sửa xong rồi."
"Sửa bánh xe à?"
"Ừ, bánh xe." Nội tâm Tào Dũng cảm ơn Tống ba đã cho hắn một cái cớ, dù cớ này nghe có chút gượng ép.
Sau này, khi chứng thực được dự cảm của hắn là đúng, thì cớ này quả thực rất gượng ép.
"Sư huynh, bánh xe của anh bị sao vậy?" Tạ Uyển Oánh hỏi.
Cả nhóm người đi đến chỗ xe của hắn, tất cả đều chuẩn bị lên chiếc xe vừa mới sửa xong bánh xe.
Tào Dũng nghe nàng hỏi mới nhớ ra nàng là con gái của tài xế, không giống những cô gái khác, có chút hiểu biết về xe cộ, vội đưa tay túm nàng một cái, nói: "Không cần nhìn, sửa xong rồi, mau lên xe."
Nghe giọng của sư huynh là muốn chạy về bệnh viện. Nghĩ đến một ngày cả nhóm đi ra ngoài, chắc hôm nay sẽ không có ca phẫu thuật nào nữa, nhưng mà cứ để mặc việc hàng ngày cho sư huynh Hoàng và đồng học Cảnh làm thì không phúc hậu. Tạ Uyển Oánh quay người chui vào xe.
Mọi người đã lên hết xe.
Vị trí phó lái là Đào sư huynh ngồi.
"Đào sư huynh, xe của anh cũng hỏng à?"
Nghe tiểu sư muội hỏi, Đào Trí Kiệt cũng đã chuẩn bị trước, trả lời rất nhanh: "Xe của ta cũng hỏng."
Thực ra mà nói, lần này hắn không tính là nói dối, lúc ra cửa mới phát hiện đầu xe của mình đêm qua không biết bị ai cạo mất một mảng. Đột nhiên lại nhận được thông báo của Trương Hoa Diệu, sợ không kịp liền bắt taxi đến Quốc Trắc.
Hắn sai sót duy nhất chính là, không biết đầu óc bị ai bỏ bùa mà, càng về sau lại càng nói sai: "Ta gặp Tào sư huynh ở chỗ sửa xe. Xe của ta sửa lâu hơn, nên phải đi nhờ xe của hắn. Nghe nói mọi người đến Phương Trạch họp, tiện đường đến nghe cùng."
Điện thoại reo lên, Tạ Uyển Oánh nghe xong lời Đào sư huynh, nhận được cuộc gọi từ bạn thân.
"Oánh oánh." Ngô Lệ Tuyền nói ở đầu dây bên kia, "Tớ vừa định ra cửa, phát hiện có chuyện xảy ra."
"Sao thế?"
"Xe của bác sĩ Đào ở bệnh viện các cậu đậu ở khu dân cư bị người ta cào xước rồi."
Cảm ơn mọi người ủng hộ!!! Ngủ ngon nhé mọi người ~ (Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận