Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3354: [3354 ] tranh (length: 3814)

Các cửa hàng xung quanh bệnh viện từ trước đến nay đều có lợi nhuận, các quán ăn sáng bắt đầu nhộn nhịp từ sáng sớm. Đặc biệt là sau khi tối qua có rất nhiều bệnh nhân và người nhà đến, các quán ăn sáng trước cổng đều đông nghịt người, chen chúc hơn cả phòng cấp cứu của bệnh viện.
Mấy người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
"Chú, chú muốn ăn gì? Để cháu mua cho." Thường Gia Vĩ vừa đi vừa hỏi ý kiến của người lớn tuổi.
"Không không không." Tạ Trường Vinh khoát tay, đáp lại, "Tối qua các cháu làm việc vất vả rồi. Bữa sáng hôm nay, để chú mời mọi người ăn cơm."
Thường Gia Vĩ nghe thấy lời này của ông thì nóng nảy, hắn thật vất vả mới có cơ hội lấy lòng người nhà của Tạ đồng học, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha, lập tức giành nói: "Chú, không được. Chú là khách, chú là người lớn tuổi, để chú mời ăn cơm thì tỏ ra cháu quá hẹp hòi. Có đúng không, Oánh Oánh, để cháu mời mọi người ăn cơm nhé?"
Bị người tiền bối kéo vào cuộc tranh giành, Tạ Uyển Oánh nói thật: "Thầy Thường, đáng lẽ là con phải trả tiền mới đúng."
Vốn dĩ hai người này là trưởng bối của cô, lẽ ra cô phải mời họ ăn cơm và trả tiền.
Hắn lôi kéo cô là muốn cô đứng về phía hắn, kết quả lại biến thành cô giành trả. Thường Gia Vĩ vội phản đối: "Không được không được." "Em là học sinh, không có lương, lấy tiền đâu mà trả?"
"Các cháu đừng nói nữa, quyết định rồi là chú mời, đừng tranh với chú." Tạ Trường Vinh móc ví tiền từ trong túi quần ra, giờ khắc này không quên lời con dâu dặn dò lúc ông rời nhà, nói: "Mẹ nó dặn là sau khi tới phải mua đồ cho nó, không cho nó trả tiền, cho nên, chú mời các cháu ăn cơm."
"Chú, không sao đâu, cháu trả tiền. Chú về cứ nói với dì là chú đã trả." Thường Gia Vĩ ngăn tay ông lại khi ông vừa định cầm ví tiền.
Đến lúc này, Tạ Trường Vinh trợn tròn mắt nhìn tên nhóc trước mặt: Thằng nhóc kia mày tranh giành với tao cái gì?
Thường tiền bối không biết chuyện ba của cô là người rất sĩ diện. Biểu hiện rõ ở việc khi đã quyết định tự bỏ tiền, thì Tạ Trường Vinh nhất định không cho người khác trả hộ. Bởi vì như vậy có thể thể hiện ông là người rất đàn ông, có sĩ diện.
Chủ nghĩa đàn ông gia trưởng, trọng nam khinh nữ, những cái mác đằng sau ba cô mang hàm nghĩa sâu xa, theo mẹ cô giải thích thì là "sống vì thể diện". Nói đơn giản là do nhà họ Tạ và cả khu Tùng Viên gần như toàn bộ đều mang không khí này, ba cô vốn thích sĩ diện nên chỉ có thể theo trào lưu, nếu không sẽ bị người chê cười không sống nổi.
Mặt dày một chút không để ý người khác nói gì không được sao?
Mẹ cô làm được, còn ba cô thì không làm được.
Việc này liên quan đến một vấn đề khác. Vấn đề dạy con khác nhau giữa nhà họ Tạ và nhà họ Tôn.
Ba cô ở nhà họ Tạ là con trai trưởng, từ nhỏ bị yêu cầu nghiêm khắc như người lớn, phải có tính sĩ diện rất lớn, định sẵn sẽ trở thành người thích sĩ diện. Ngược lại, ông ngoại của cô lại bao dung và yêu thương hai cô con gái là mẹ cô và dì út, nên mẹ cô cảm thấy da mặt dày một chút cũng không sao.
So với Thường tiền bối, Thường tiền bối hẳn là một đứa trẻ lớn được nuông chiều trong nhà, đôi khi ăn nói và làm việc ngây ngô không quan trọng. Đối diện với ba cô trợn mắt, có vẻ như anh nhất thời không hiểu được tính cách của ba cô, đứng đó chớp mắt.
Đến thời khắc quan trọng này, Tạ Uyển Oánh đang nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tình huống khó xử này, để ba cô và tiền bối đều có thể tìm được đường xuống.
Từ xa có tiếng một đứa bé con nít líu lo: "Xinh đẹp ơi, xinh đẹp ơi, con đến rồi đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận