Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 715: Liên tục giấu giếm



Chương 715: Liên tục giấu giếm




Chương 715: Liên tục giấu giếm
Ai da, Khâu Thụy Vân nhớ tới lúc ấy bản thân nóng vội, trong lúc nhất thời lỡ miệng nói ra, chỉ phải cúi đầu giả vờ chết tâm.
Tạ Uyển Doanh lại không giống với tiền bối Khâu, cảm giác được ánh mắt sắc bén của đàn anh Đào trước mặt, thái độ khác thường, có chút giống giáo sư Đàm và giáo sư Phó. Coi lại kinh nghiệm chạy trốn chuyện cũ của anh ta, lúc này tốt nhất là quỳ.
"Đàn anh Đào, là như vậy. Trên đường, tài xế taxi vượt qua xe đằng trước, sau đó chắc chắn toàn bộ người trong xe đều ngã xuống. Chúng em không bị đẩy ra ngoài, nhưng mà cánh tay của giáo sư Khâu hơi ngọ nguậy. Em ngồi phía sau giữ chặt cửa xe lại, không bị rớt ra." Tạ Uyển Doanh nói.
Xung quanh một thoáng yên tĩnh.
Tiếp theo, Hà Quang Hữu nổi trận lôi đình, xông đến lôi người Khâu Thụy Vân: "Các cậu xảy ra tai nạn xe cộ?! Sao trong điện thoại không có nhắc?"
"Không tính là xảy ra tai nạn xe cộ, cậu không nghe rõ lời em ấy nói sao? Là tay tài xế lái xe không vững, lúc xe uốn éo, chúng tôi bị đổ ngược lại về phía sau như vậy." Khâu Thụy Vân vội vội vàng vàng giải thích, một mặt trừng mắt với Tạ Uyển Doanh: Ai bảo em kể hết?
Tạ Uyển Doanh dùng ánh mắt thành thật trả lời tiền bối Khâu bốn chữ: thẳng thắn cho xong.
Thẳng thắn cho xong cái gì? Em không nói thì ai biết? Khâu Thụy Vân quay đầu lại phàn nàn, chống lại Đào Trí Kiệt trước mặt, mãnh liệt hít một hơi sâu.
"Bả vai bên phải đúng không?" Đào Trí Kiệt híp mắt cười đứng lên nói với anh ta.
Nói như vậy, Đào Trí Kiệt sớm nhìn ra được anh ta có chỗ nào không bình thường. Là anh ra từ chỗ mình đúng. Khâu Thụy Vân im lặng cúi đầu.
Làm sao nhìn không ra được? Chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện ra ngay anh ta có vấn đề chỗ nào. Lúc Khâu Thụy Vân đi vào phòng phẫu thuật, là dùng tay trái xách hòm đựng khí quan cấy ghép. Theo lẽ thường, có lẽ anh ta phải dùng tay phải có nhiều lực hơn để xách được dễ dàng, đáng lẽ anh ta nên làm như vậy.
Đào Trí Kiệt nhìn hai người bọn họ, không khỏi buồn cười: tiểu học muội thông minh tuyệt đỉnh, khi người làm việc dưới trướng anh cũng không khôn khéo bằng cô.
Trở về vẻ mặt nghiêm nghị, Đào Trí Kiệt nói với hai người họ, chủ yếu nói dẫn sang Khâu Thụy Vân: "Sáng sớm tôi đã nói với cậu, không cần gấp, hoàn toàn không cần. Tôi yêu cầu các cậu bình an quay về mới quan trọng nhất, những thứ khác làm sao trọng yếu bằng việc này. Nếu như cầm lá gan nguyên vẹn về mà hi sinh tính mạng người khác, không có ý nghĩa."
"Tôi đã biết, giáo sư Đào. Chúng tôi không có gấp…" Khâu Thụy Vân thấp giọng nói.
Tạ Uyển Doanh ngó qua sắc mặt tiền bối Khâu, nghĩ xem làm thế nào giúp tiền bối giải vây, liền nói: "Đối với việc này em sẽ rút kinh nghiệm cho lần sau ạ. Dạy dỗ lớn nhất lần này là không nói trước làm tốt tất cả thông tin thu thập được khi ngồi trên chuyến bay. Nếu như chúng em biết chuyến bay tiếp theo có thể tranh thủ, sẽ không quá sốt sắng chạy đi, bởi vì không có ý nghĩa. Sau đổi phương án, sau này tỷ lệ phát sinh chuyện ngoài ý muốn sẽ được giảm bớt."
"Em…" Khâu Thụy Vân ngẩng đầu chuyển hướng nhìn cô: em xác định đây là đang xin tha giúp tôi chứ không phải chỉ ra sai sót?
Không phải sao? Tạ Uyển Doanh nháy mắt mấy cái: Phạm phải sai lầm là sự thật, lần sau cần sửa đổi cũng là sự thật.
Bên ngoài văn phòng phát ra một trận cười lớn. Hà Quang Hữu cười không đáp được, khom người đi ra ngoài trước. Hiện giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ, tại sao bài tú-lơ-khơ Đàm Khắc Lâm bên ngoại tổng hợp 2 lại cầm chắc Tạ Uyển Doanh không cách nào buông ra được.
Toàn cơ bắp quá sức nghiêm túc. Nào có người nào như cô, lãnh đạo người ta vừa nói muốn tỉnh lại, cô thật sự thẳng thắn đúc kết lại kinh nghiệm dạy dỗ ngay lập tức.
Người bình thường có lẽ sẽ phản ứng như Khâu Thụy Vân, sợ mất hồn không biết phải làm sao.





Bạn cần đăng nhập để bình luận