Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2216: [2216 ] cuối cùng ra sân (length: 3899)

Ân Phụng Xuân dẫn bạn gái đi qua. Mọi người không hẹn mà cùng vây xem Tào Dũng, người bạn học cấp ba là đại lão phương nào.
Hai chiếc xe thùng tám tấn, bên ngoài lắp ráp phù hiệu tập đoàn kim quang lấp lánh mang tên: Tập đoàn Hỗ Hoàng.
"Ta biết." Lúc này, những người làm bác sĩ tại hiện trường đều tỏ thái độ rất quen thuộc đối với công ty này.
Ân Phụng Xuân đắc ý giới thiệu cho bạn gái: "Đây là công ty dược phẩm lớn nổi danh trong nước."
"Là một công ty dược phẩm lớn đến mức nào thì ngươi biết? Tổng trị giá tài sản của nó là bao nhiêu ngươi có biết không? Tài sản có giá trị nhất là gì ngươi có biết không?" Ngô Lệ Tuyền hỏi ngược lại bạn trai.
Đối diện với một loạt vấn đề chuyên môn bạn gái đưa ra, Ân Phụng Xuân cứng họng, giơ tay đầu hàng, không dám khoe khoang nữa: "Ta chỉ biết nó rất nổi danh."
Làm bác sĩ làm sao sẽ đi quan tâm người ta có bao nhiêu tài sản công ty, có hỏi cũng không nhớ nổi. Bác sĩ chỉ quan tâm người ta có thuốc mới nào ra có thể dùng ở lâm sàng không. Quan trọng nhất là hắn là bác sĩ khoa tiết niệu, quan tâm chính là thuốc mới chuyên khoa tiết niệu của bọn họ.
Sớm biết như vậy. Ngô Lệ Tuyền không hề bất ngờ với câu trả lời của bạn trai, cười hì hì.
Đoàn xe của các đại lão cuối cùng cũng đến, đánh thẳng cờ lớn của tập đoàn quốc năng, đế chế thương nghiệp đỏ tím lừng lẫy trong nước.
Ngoại trừ Ngô Lệ Tuyền, mọi người có mặt đều một phen kinh ngạc.
"Trời ơi, Lệ Tuyền, khi nào thì con quen người của tập đoàn quốc năng vậy?" Tôn Dung Phương quay đầu hỏi con gái nuôi.
Hai công ty lớn phía trước, không phải người trong ngành thì không hay nghe. Tập đoàn quốc năng lại khác, là tập đoàn mà toàn dân trong nước đều biết. Tùng Viên là một thành phố nhỏ nhưng có không ít kiến trúc nổi tiếng đều do tập đoàn quốc năng xây dựng, nên Tôn Dung Phương giao thiệp rộng không như con gái của mình, là biết đến quốc năng.
Đôi mắt mẹ nuôi trừng đến nỗi muốn lòi ra. Ngô Lệ Tuyền có khổ không nói được, Tề Vân Phong không cho nàng nói.
"Lợi hại lợi hại." Thượng Tư Linh vừa tán thưởng vừa nói với Tạ Uyển Oánh, "Bạn cô lợi hại thật, vậy mà lại quen lãnh đạo của tập đoàn quốc năng."
Bạn thân rất lợi hại. Tạ Uyển Oánh gật đầu, vì bạn thân vô cùng tự hào.
Đừng nói nữa. Ngô Lệ Tuyền xấu hổ đến muốn che mặt, vội vã xua tay: Không phải, không phải như mọi người nghĩ, ta không phải là bạn của tổng tài gì hết.
Những người khác có thể hiểu được tâm lý của nàng cùng các đại lão, có khả năng đại lão không muốn bị người khác biết tự mình ra tay. Nhưng duy có cảnh tượng trước mắt là không lừa được người khác.
Mọi người tại hiện trường đều vô cùng thán phục. Thượng Tư Linh nói lãnh đạo lớn của quốc năng phái người tới cứu viện quả không sai.
Hãy nhìn quy mô cứu viện của quốc năng phái tới mà xem: một chiếc xe tám tấn cùng hai chiếc xe năm tấn, lại có một chiếc xe thùng nhỏ coi như phương tiện di chuyển cơ động lúc điều phối chuyển hàng, hiện rõ tố chất chuyên nghiệp của tập đoàn lớn. Suy cho cùng, người ta chuyển công ty trừ chuyển đồ đạc còn phải đồng thời cân nhắc tới việc chuyên chở bàn ghế các thứ khác nữa.
Kim chủ ba ba quá chu đáo, tạm thời từ các đơn vị thuộc tập đoàn điều thêm mấy chiếc xe để hỗ trợ chuyển hàng ra ngoài dỡ bốc.
Đội ngũ bốc dỡ hàng theo xe có cộng bốn năm mươi người, đều biết rằng khâu bốc dỡ là tốn thời gian nhất.
Đội ngũ hùng hậu như vậy rõ ràng muốn đánh mạnh vào mặt một số người.
Điều kinh khủng nhất ở chỗ nào. Người bên ban quản lý nhìn thấy tập đoàn quốc năng, đừng nói có dám cản người hay không, suýt chút nữa quỳ xuống đất. Vì sao? Tòa nhà văn phòng này là do tập đoàn quốc năng xây dựng, quyền sở hữu thuộc về đơn vị dưới trướng của tập đoàn quốc năng. Tức là nói, khi Ngô Lệ Tuyền cho thuê là từ nhị phòng đông thuê vị trí, chủ nhà chân chính lại là kim chủ ba ba.
Điểm này sau cùng vượt quá dự liệu của chính Ngô Lệ Tuyền.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận