Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3267: [3267 ] đoán trúng (length: 4074)

Bác sĩ Cố tiếp lời, mang theo phê bình: "Bác sĩ Tằng, ngươi là bác sĩ, nghe giảng làm sao có thể không nghe điện thoại, lỡ có bệnh nhân cấp cứu tìm thầy thuốc mà không tìm được ngươi thì làm thế nào?"
Chưa cần Tạ đồng học nói hắn, một đám tiền bối lâm sàng đã vội vàng muốn nhường hắn gánh tội. Tằng Vạn Ninh gai ốc toàn thân lạnh cóng, trong lòng gió rét lùa thẳng, ý nghĩ thoáng qua chỉ có: Tạ đồng học IQ cao như vậy, cay độc quá, mau độc chết hắn đi.
"Việc này cần cùng lão sư của ngươi là chủ nhiệm Đinh nhắc nhở mới được." Bác sĩ Cố nghiêm túc nói.
Cùng là bác sĩ khoa ngoại tổng quát, bác sĩ Cố hiểu rõ hơn bác sĩ Tiền ai mới có thể trị được Tằng Vạn Ninh đồng học.
Tằng Vạn Ninh muốn quỳ xuống trước tình huống hiện tại, nếu cho hắn lựa chọn lần nữa, hắn nhất định sẽ chọn ngay lập tức nghe cuộc gọi cầu cứu kia.
"Bác sĩ Cố, tình huống bệnh nhân có phải cần phải phẫu thuật không?" Bác sĩ Tiền thúc giục bác sĩ Cố giải quyết vấn đề, rất sợ lại dây dưa một hồi biến thành lựu đạn nổ tung.
Bác sĩ Cố suy nghĩ, tình huống bệnh nhân không còn như trước, có thay đổi, sợ rằng không được tốt lắm, vì vậy cùng Tằng Vạn Ninh bàn bạc: "Là bạn học của ngươi, chuyển tới khoa ngoại tổng quát hai bên các ngươi điều trị cho tiện ngươi chăm sóc. Ngươi cùng chủ nhiệm Đinh nói chuyện thử xem."
Trong lòng Tằng Vạn Ninh lúc này chỉ còn mưa như trút nước ào ào.
"Để ta gọi cho chủ nhiệm Đinh của các ngươi." Thấy hắn không nhúc nhích, bác sĩ Cố dứt khoát tự mình gọi điện cho Đinh Tòng Hoành.
Trong lúc đám người kia đang nói chuyện, Tạ Uyển Oánh bọn họ chắc chắn cũng không rảnh rỗi.
Ôn Nhu Phan đồng học thấm ướt khăn tay, đặt lên trán bệnh nhân hơi nóng lên để hạ nhiệt lau mồ hôi.
Tạ Uyển quay đầu thấy Tống bác sĩ đi ra ngoài, đoán là đi mua nước mua đồ ăn cho bốn người họ, dù sao người cũng phải ăn cơm.
Tìm một nơi tương đối yên tĩnh, Tào Dũng gọi điện thoại cho đồng nghiệp khoa ngoại tổng quát ở bệnh viện của mình. Các mối quan hệ trong ngành khác nhau, muốn tìm người có thể giúp được việc ở khoa ngoại tổng quát, chỉ đành tìm người khoa đó.
Đàm Khắc Lâm cùng Thi Húc đã đến sân bay, ngồi chờ ở phòng chờ để lên máy bay.
Nhận được điện thoại của Tào Dũng, Thi Húc suýt cười rụng răng, quay sang nói với Đàm Khắc Lâm: "Bị ông đoán trúng rồi."
Đàm Khắc Lâm không cười, mặt nghiêm trọng, hỏi: "Bệnh nhân thế nào rồi?"
Thi Húc lập tức thu lại nụ cười, đối diện là mạng người, nghiêm túc trao đổi với Tào Dũng: "Ta và thầy Đàm ở sân bay chuẩn bị bay về. Bây giờ là cần ta và thầy Đàm đổi giờ bay trở về giúp các anh sao?"
Đổi giờ bay rất phức tạp. Nếu không cần đổi thì tốt nhất đừng nên đổi.
Tào Dũng cũng không muốn thấy bọn họ phải chạy tới chạy lui bôn ba, nói: "Các cậu giới thiệu một bác sĩ bệnh viện nào tương đối đáng tin. Chúng tôi đưa bệnh nhân qua đó."
"Bệnh nhân đang ở bệnh viện nào? Bác sĩ bên đó không đáng tin sao?" Thi Húc hỏi.
Không thể nói tất cả bác sĩ của cả một bệnh viện đều không đáng tin cậy. Trường học giỏi có học sinh xấu, bệnh viện tốt cũng sẽ tồn tại những bác sĩ mà bạn cảm thấy không tốt.
Điều khó xử lý nhất là, nếu bạn cảm thấy bác sĩ này ở bệnh viện không được, mà bạn lại tìm bác sĩ khác ở cùng bệnh viện, rất có khả năng sẽ đắc tội người, khiến bác sĩ thứ hai khó xử.
Người hiểu chút đối nhân xử thế, trong tình huống cảm thấy bác sĩ đầu tiên ở bệnh viện này không được, sẽ rất thông minh tránh việc tìm thầy thuốc khám bệnh tại cùng một bệnh viện.
Bệnh viện là một nơi xem như một người vinh thì tất cả cùng vinh, một người tổn thất thì tất cả cùng tổn thất.
Thi Húc nhấn mạnh: "Thực ra, giữa các khoa phòng có quan hệ cạnh tranh. Khoa ngoại tổng quát ở các bệnh viện lớn tuyệt đối không chỉ một khoa."
Nói như vậy là để cân nhắc nguy hiểm của việc chuyển viện cho bệnh nhân.
Không phải không thể chuyển viện, mà là thời gian trên đường đi, kiểm tra lại một lần nữa, sẽ tiêu hao mạng sống của bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận