Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1645: Mặt đối mặt



Chương 1645: Mặt đối mặt




Chương 1645: Mặt đối mặt
“Học muội.” Hoàng Chí Lỗi gọi cô khi nhìn thấy bóng dáng cô từ xa.
Đàn anh Tào và đàn anh Hoàng đến trước.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đàn anh Tào chỉnh lại chăn cho mình, tim Tạ Uyển Doanh không khỏi lỡ nhịp.
Đi tới trước mặt cô, Tào Dũng vỗ vai cô, xoay người vào phòng mổ xem bệnh nhân trước. Hôm nay, thân phận của anh đầu tiên phải là một bác sĩ, anh được mời đến để xem ca phẫu thuật và tham gia hội chẩn khẩn cấp nếu cần thiết. Bệnh nhân bị tắc máu não, mặc dù máu tụ ở giai đoạn này rất ít, nhưng tạm thời có thể quan sát được mà không cần phẫu thuật, điều cần chú ý là trong quá trình phẫu thuật có xuất hiện biến số hay không.
Hoàng Chí Lỗi đi theo phía sau Tào Dũng, quan tâm đến đàn em: “Em ăn sáng chưa?”
Mấy ngày nay các đàn anh đều không quên dặn dò cô bổ sung dinh dưỡng mỗi ngày để bồi bổ thân thể, Tạ Uyển Doanh làm sao dám không ăn, cô chỉ gật đầu: “Em ăn rồi ạ.”
“Ăn nhiều một chút.” Hoàng Chí Lỗi lại lải nhải với cô, đó quay người đi theo Tào Dũng.
Tạ Uyển Doanh đang định cùng hai đàn anh đi vào xem bệnh nhân thì lại gặp một người khác trong hành lang.
Đàn anh Tào và đàn anh Hoàng đang ở đây, nhất định là bác sĩ Tống sẽ đi theo nếu cậu ta không có ca trực. Thật không may, Tống Học Lâm đã bị đàn anh Khâu Thụy Vân quấn lấy.
"Cậu thật là lãnh đạm, sau khi ra khỏi khoa rõ ràng là ở khoa đối diện lại không thấy cậu đến khoa ngoại gan mật lần nào." Khâu Thụy Vân chỉ trích đàn em.
“Em đã từng đến khoa ngoại gan mật rồi.” Tống Học Lâm biện hộ cho mình.
"Đúng vậy, tới hội chẩn, tôi bảo cậu tới uống trà, cậu lại tới hội chẩn." Khâu Thụy Vân thuyết giáo xong liền tức giận muốn vỗ vào đầu tiểu bối này.
“Em không có thời gian.” Tống Học Lâm đã sớm tránh đi cánh tay giơ lên của anh ta, dùng ngữ khí bình thường nói ra mấy lời này.
Làm bác sĩ nội trú bận rộn vô cùng, nhất là năm đầu tiên vào khoa, mọi công việc dồn hết lên đầu người mới. Một thiên tài như cậu ta không thể không làm việc.
Đi đến trước mặt Tạ Uyển Doanh, Khâu Thụy Vân nói với cô điều tương tự: "Em cũng vậy, không có tình người. Bạn của em bán trà cho chúng tôi nhưng em lại không nhớ tới uống tách trà, tôi đã không gặp lại em kể từ khi em hết kỳ thực tập ở khoa ngoại gan mật.”
Tạ Uyển Doanh suy nghĩ một lúc và nói với giáo sư Khâu: "Em sẽ quay lại."
Đàn anh Đào nói rằng anh ta muốn bắt cô về dạy.
Nhớ lại chuyện này, nghe được lời nói tự nhận thức của cô, Khâu Thụy Vân dở khóc dở cười, cong eo nói với cô: “Tôi nên cho em xem cái gì gọi là đại phẫu mất máu mới đúng.”
Nghe được câu này, Tống Học Lâm quay đầu lại nói: "Vô dụng."
Tống Học Lâm biết rằng bộ não thông minh của bác sĩ Tạ chắc chắn biết khái niệm mất máu, nhưng lại nhất quyết muốn hiến máu.
Phong cách nói chuyện đơn giản của bác sĩ Tống không thay đổi nhưng luôn khiến cô phải đầu hàng. Tạ Uyển Doanh thở dài trong lòng.
Khâu Thụy Vân đẩy học đệ trước mặt: Nếu cậu nói nó vô dụng thì vô dụng, vậy phải làm như nào mới có tác dụng.
Để giải quyết loại vấn đề này cần phải giải quyết nguyên nhân gốc rễ. Một nhóm đàn anh và giáo sư đã biết chuyện này từ trước, quan tâm đến người nhà cô cũng như hoàn cảnh của gia đình cô càng quan trọng hơn.
Tào Dũng đứng ở đầu giường mổ kiểm tra sơ qua trạng thái tiềm thức của bệnh nhân.
Nhìn sắc mặt của anh, Tiêu Thụ Cương do dự nói: "Bác sĩ Tào?"
“Vâng, chiều hôm trước tôi đến phòng bệnh thăm anh, anh không nhớ sao?” Tào Dũng hỏi bệnh nhân, lo lắng trí nhớ của bệnh nhân có vấn đề.
Tiêu Thụ Cương không chắc rằng bác sĩ Tào này chính là bác sĩ Tào mà vợ anh ấy nói là đang theo đuổi em họ của anh ấy hay không.
Sau khi hai người nhìn nhau, Tào Dũng tin chắc rằng bệnh nhân không có vấn đề về trí nhớ, với tư cách là một bác sĩ, anh liền mỉm cười trấn an.
Tiêu Thụ Cương nhìn nhóm bác sĩ đi theo phía sau anh, lại nhìn khuôn mặt tương đối trẻ tuổi của anh, trong lòng càng cảm thấy bất an.





Bạn cần đăng nhập để bình luận