Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1875 - Anh em ruột



Chương 1875 - Anh em ruột




Ở trong lòng Thường Gia Vĩ, có lẽ đến khoa nào làm bác sĩ ngoại khoa cũng giống nhau. Bạn nghĩ một người tùy ý như vậy mang cái danh công tử đào hoa mà cũng có thể đạt được thành tích, khi anh thật sự chuyên tâm, có thể khiến người ta tưởng tượng được kết quả khủng khiếp như thế nào.
“Tối nay sau khi bệnh nhân đến bệnh viện, có thể chụp CT trước.” Phó Hân Hằng đưa ra đề nghị. Nghe nói bệnh nhân ở đó vì điều kiện y tế chữa trị hạn hẹp cho đến nay vẫn chưa chụp CT.
“Tôi đã thông báo cho bác sĩ Quách rồi, bệnh nhân đến bắt đầu kiểm tra theo chỉ thị bác sĩ.” Thường Gia Vĩ không phản đối ý kiến của anh ấy.
Tình huống hiện tại của bệnh nhân, cần phải chụp CT cột sống và CT phổi.
Cầm đũa, Thường Gia Vĩ không quên dặn bạn học Tạ ở đối diện bàn ăn: “Doanh Doanh, em cứ từ từ ăn, ăn no rồi. Chúng ta không vội về đâu. Ăn xong quay trở về là vừa vặn, có thể báo cáo CT ra đến phòng khám.
Tiền bối đã sắp xếp thời gian ổn thỏa, Tạ Uyển Doanh nghe theo sự sắp xếp. Vốn nghĩ có cần quay về gặp bạn học Cảnh trước hay không, nhưng giáo sư nói như thế chỉ có thể đành như vậy.
Nóng vội không ăn được đậu hủ nóng. Bác sĩ khi xử lý các ca bệnh cần phải bình tĩnh không được nóng vội, ngược lại nóng vội sẽ làm hỏng chuyện.
Ăn xong nồi lẩu, cũng đã hơn tám giờ. Mấy người lên đường đến bệnh viện. Lúc hai giáo sư đi đỗ xe, một mình Tạ Uyển Doanh hào hứng chạy đến khoa chỉnh hình
Đi vào khu vực phòng bệnh, vừa vào liền nhìn thấy bóng lưng trẻ tuổi lãnh khốc đang đứng ở cửa ra vào của phòng bệnh nào đó trong hành lang. Tạ Uyển Doanh gọi lớn: “Lớp trưởng.”
Bạn học trong lớp có chuyện, lớp trưởng nhất định phải đến. Quay đầu lại phát hiện cô đã đến, trong mắt Nhạc Văn Đồng lóe lên tia kinh ngạc, hoài nghi có ai đó đã mật báo cho cô biết, đợi cô đi đến gần hỏi: “Là giảng viên thông báo cho cậu sao?” Theo lý mà nói cậu và giảng viên không thông báo cho các bạn học khác, có lẽ ngoại trừ cậu thì tất cả các bạn học đều không biết.
Lớp trưởng không biết tại sao tối nay cô đi làm gì. Tạ Uyển Doanh nghĩ, không nói mình và tiền bối đi ăn cơm, chỉ nói: “Tôi nhận được điện thoại của giảng viên nói đã quay về rồi. ...... Giáo sư Nhậm ở đâu vậy?”
Nhậm Sùng Đạt đang ngồi cùng với bác sĩ Quách trực ban trong văn phòng bác sĩ, giúp sinh viên tìm hiểu về tình hình của bệnh nhân.
Trước khi những người giáo sư Thường đi lên thảo luận về bệnh tình, Tạ Uyển Doanh quyết định đến thăm bạn học Cảnh và em trai cậu ấy trước.
Em trai của bạn học Cảnh tên là Cảnh Vĩnh Huy, đang ở trong phòng bệnh đôi. Việc này là do Thường Gia Vĩ đặc biệt quan tâm sắp xếp. Nhạc Văn Đồng dẫn cô đi đến trước phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy cửa.
Trong phòng bệnh có hai chiếc giường, giường bệnh gần cửa chăn mền được gấp gọn chỉnh tề, bệnh nhân giường 15 đã xin về nhà.
Trên tủ đầu giường của giường 16, đặt một chậu nước. Cảnh Vĩnh Triết đứng ở bên cạnh, mở bình thủy đổ một ít nước sôi hòa vào nước trong chậu, vắn khăn mặt chuẩn bị rửa mặt cho em trai.
Nhìn thấy vậy, Nhạc Văn Đông vội đi nhanh vài bước đến, giúp cậu ấy cầm chiếc bình thủy rỗng sau đó đi ra bên ngoài đổ đầy nước nóng rồi quay lại.
“Cảm ơn.” Cảnh Vĩnh Triết xoay người, lên tiếng cảm ơn lớp trưởng.
Nhạc Văn Đồng không khách sáo với cậu ấy, chỉ đạo: “Doanh Doanh đến rồi, cậu có lời nào muốn nói với cậu ấy thì nói đi.”
Theo sự chỉ dẫn của lớp trưởng, nhìn thấy bạn học Tạ đứng ở cuối giường bệnh. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Cảnh Vĩnh Triết hơi phức tạp, miệng hơi hé tựa như là có ngàn vạn lời không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Tạ Uyển Doanh quan sát tình hình bệnh nhân trước.
Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nằm trên giường bệnh, trên người phủ đầy bông vải trắng bệnh viện, lộ ra khuôn mặt gầy gò, sắc mặt tái nhợt không khỏe hơi ửng đỏ. Sống mũi và môi giống như bạn học Cảnh, ấn tượng tổng thể là phiên bản trẻ của bạn học Cảnh, là anh em ruột không có gì nghi ngờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận