Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 626: Sinh viên này có chút cổ quái



Chương 626: Sinh viên này có chút cổ quái




Chương 626: Sinh viên này có chút cổ quái
Đối phương sửng sốt một chút, lộ ra biểu tình không biết hình dung thế nào: khoa gây mê?
Bác sĩ gây mê rất quan trọng, nhưng sinh viên tốt nghiệp y khoa vào nghề đầu tiên nên chú ý vào nội khoa và ngoại khoa. Chất lượng sinh viên hàng năm tốt nghiệp y khoa cũng được so sánh với tỉ lệ việc làm của nội khoa và ngoại khoa.
Hơn nữa, chỉ có một bác sĩ gây mê chuyên nghiệp ở lại thì tính là gì.
Lý Khải An cùng Triệu Điềm Vĩ hiểu ánh mắt của đối phương, trong lòng không phục: "Cậu là sinh viên ở đâu?"
Tạ Uyển Doanh đứng bên cạnh lẳng lặng nghe. Bằng trực giác cô có thể ý thức được người này đến từ đâu.
Không đoán sai, đối phương trả lời: "Tôi đến từ viện y học Bắc Đô."
Nói đến người Bắc Đô là nói đến nỗi đau của y khoa Quốc Hiệp. Hàng năm Quốc Hiệp sẽ tuyển rất nhiều sinh viên tốt nghiệp từ Bắc Đô. Vì thế, viện y học và bệnh viện phản đối việc không ưu tiên thông báo tuyển dụng người trong nhà. Đương nhiên, phản đối vô hiệu. Bệnh viện không chỉ tuyển dụng từ Bắc Đô, mà cả nước những sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ các trường nổi danh đều tuyển dụng. Năm nay, điều kỳ quái nhất là chỉ để một chỗ cho sinh viên tốt nghiệp của bọn họ.
Không có cách nào, bác sĩ là một công việc cần kỹ thuật, thực hành, cho nên một sinh viên giỏi trong kỳ tuyển sinh đại học chưa chắc đã tốt nghiệp trở thành một bác sĩ có tay nghề cao. Cần phải được bệnh viện thực tập giám định cuối cùng mới có thể xác định sinh viên này có được hay không.
"Cậu tốt nghiệp từ ngoại khoa Bắc Đô là muốn ở lại khoa gan sao?" Lý Khải An chất vấn đối phương, trong giọng mũi có chút tức giận, chính là bực mình người này có thể vượt qua đàn anh đàn chị siêu việt của cậu để ở lại.
Đối phương nhìn sắc mặt của cậu, có vẻ như không muốn trả lời tránh kích động đến cậu, đeo cặp công văn tiếp tục đi lên cầu thang.
Ba người thấy thế tránh ra chỗ bậc thang cho cậu đi.
Đi qua bên cạnh ba người bọn họ, đột nhiên, người này đứng tại trên bậc thang quay đầu xuống, nhìn về phía Triệu Điềm Vĩ.
Toàn thân Triệu Điềm Vĩ bất giác mà run lên.
Đối phương từ trong cặp lấy ra một chiếc đèn pin, văn công tắc, giơ đèn pin lên, một chùm sáng chiếu tới, chiếu trực tiếp vào con ngươi của Triệu Điềm Vĩ.
"Cậu làm cái gì vậy!" Triệu Điềm Vĩ hoảng sợ, giơ tay lên che mắt.
Đèn pin của đối phương chiếu vào mặt và cánh tay trần của Triệu Điềm Vĩ, lại đem đèn pin để xuống, con người phát sáng, giống như một cái đèn pin khác chiếu vào Triệu Điềm Vĩ.
Triệu Điềm Vĩ bị ánh mắt này của cậu làm cho đổ mồ hôi, hốt hoảng hỏi: "Cậu muốn làm gì, nói đi!"
"Cô ấy kêu cậu đi bệnh viện là đúng, cậu cần cẩn thận vấn đề với vấn đề loại bỏ chất mỡ." Giọng đối phương khàn khàn giống như cái máy chữ, phun ra từng chữ.
Nghe giọng nói của người này, giống như có thể làm cho trong đầu của người ta hiện ra một bảng chẩn đoán bệnh, đúng vậy, bây giờ trong đầu Triệu Điềm Vĩ có cảm giác như vậy. Loại cảm giác này không hề nghi ngờ khiến cho người ta cảm thấy có chút kinh khủng. Triệu Điềm Vĩ lùi một bước.
Lý Khải An khịt mũi, hỏi Tạ Uyển Doanh: "Doanh Doanh, cậu biết cậu ta sao?"
Nếu không sao hai người nói vậy, đối phương còn nói giống cậu.
Đương nhiên Tạ Uyển Doanh không nhận ra người này, khoát khoát tay với bạn học.
"Bây giờ là 5:21." Chàng trai trẻ ở Bắc Đô nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay, giống như tự nhủ nói: "Phòng bác sĩ chắc đã tan làm rồi."
Nghe nói như thế, ba người Tạ Uyển Doanh như trong mộng mới tỉnh: muốn đến xin đơn hội chẩn!
Mấy người chạy như điên lên lầu chín.
Đi đến bên ngoài khoa gan, Triệu Điềm Vĩ nắm chặt lấy áo Lý Khải An, mệt muốn đứt hơi, Lý Khải An đỡ cậu.





Bạn cần đăng nhập để bình luận