Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3025: [3025 ] dựa dựa vào một chút (length: 4054)

Chợ nông sản bán sỉ cái gì cũng có, số lượng lại nhiều, vô cùng tiện lợi.
Tạ Uyển Oánh lần đầu đến đây, giống như bà ngoại lần đầu đi dạo vườn hoa lớn, cái gì cũng thấy lạ.
Đi theo sau lưng Tào sư huynh, nàng như học sinh tiểu học đang học bài, ghi nhớ khu vực nào có thể mua được loại đồ gì. Chỗ này quá rộng, chia thành các khu bán hàng.
Trên đường đi, Tào Dũng trước tiên đưa nàng đi mua hải sản. Biết nàng từ miền Nam tới, thích ăn cá, ăn tôm, ăn cua, mà những thứ này vốn không phải đặc sản ở thủ đô trên đất liền, bình thường ở chợ cũng khó mua đủ.
Nếu như mỗi năm đều muốn ở nơi khác sinh sống, rời xa quê hương, cửa ải đầu tiên phải vượt qua chính là chuyện ăn uống. Có lẽ nửa đời sau khó mà ngày ngày ăn được những nguyên liệu nấu ăn quen thuộc ở quê hương.
Tào sư huynh đưa nàng tới đây, chắc là muốn nói với nàng, muốn ăn thì vẫn có thể mua được ở đây. Nghĩ đến điều này, trong lòng Tạ Uyển Oánh thấy ấm áp.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ trở về đã là mười giờ.
Về đến nhà, trước tiên nghỉ ngơi một chút, uống cốc nước, sư huynh đưa nàng ra ban công xem Mặc Mặc.
Mặc Mặc là tên con rùa đá mà sư huynh nuôi, một con rùa dài khoảng mười cm. Phải nói Tào sư huynh thật biết nuôi thú cưng.
Hôm nay trời nắng đẹp, được chủ nhân cho phép, Mặc Mặc từ trong chậu nước bò ra, chậm rãi di chuyển trên nền ban công, thể hiện sức mạnh khoan thai của loài rùa.
Mặc Mặc bò rất chậm, một phút mới động một chân một lần.
Thật lười, nhưng cũng thật nhàn nhã đi chơi.
Tính ra cũng học được chút gì đó. Tạ Uyển Oánh nghĩ thầm.
Muốn tận hưởng cuộc sống cần phải hiểu được tiết tấu chậm rãi.
Tào Dũng đưa cho nàng ly nước ép trái cây, rồi đi ra ban công, thấy nàng ngồi trên ghế, gật gù nhìn rùa rồi bắt đầu gà gật. Anh để ly nước lên thành ghế bên cạnh, rồi tiến lại gần, ôm vai nàng, để nàng tựa đầu vào vai mình ngủ một lát.
Cửa không khép chặt, Hoàng Chí Lỗi dẫn một đám người lên lầu tới, phát hiện điều này, liền trực tiếp đẩy cửa vào nhà.
Người nào mắt tinh nhìn thấy bóng người trên sân thượng, mọi người liền rón rén sau khi vào nhà, tự tìm chỗ ngồi trong phòng khách.
Chẳng bao lâu trong bếp phát ra tiếng "bộp" lớn, không phải là đang nấu cơm mà làm rơi thớt xuống đất.
Tạ Uyển Oánh dụi mắt, như thể mình vừa mới làm một giấc mộng, khi ngẩng đầu lên đã thấy tay sư huynh đang sờ đầu mình.
"Nếu buồn ngủ thì vào phòng khách ngủ một lát." Tào Dũng nói với nàng.
Đến khi hoàn hồn lại thì đã thấy sư huynh đi vào bếp, nàng vội vàng cùng ra giúp. Đi vào phòng khách, thấy một đám bạn học và bác sĩ Tống đã tới.
Bạn học Ngụy Thượng Tuyền và bác sĩ Tống đang chơi game trên tivi. Bạn học Cảnh thì ngồi lật sách trong góc sofa. Bạn học Phan phụ trách pha trà. Chỉ có tên ngốc Hoàng sư huynh đang loay hoay làm rơi thớt trong bếp.
Hoàng Chí Lỗi tức đến mũi muốn lệch, vì sao chỉ có mình hắn nỗ lực làm việc mà kết quả chỉ có mình hắn gây chuyện.
Đồ đạc trong bếp nhà Tào sư huynh sao có thể đụng lung tung được, hơn nữa Tào sư huynh là đại lão nấu ăn. Mọi người đều ý thức được điều đó, chỉ có Hoàng sư huynh là không biết.
Bị Tào sư huynh trừng cho một cái trợn mắt, Hoàng Chí Lỗi vội vàng đi ra khỏi bếp, xắn tay áo: "Đánh cờ."
Lần này thì không ai dám vào bếp nữa, bởi vì thấy Tạ đồng học đã vào.
Một lát sau, chuông cửa "Đinh đoong, đinh đoong" vang lên, có khách tới.
Người đứng gần cửa đi ra mở cửa, một tiểu khả ái xuất hiện khiến người ta giật mình.
Một đứa bé sáu tuổi đi vào, vừa đi vừa huỳnh hoang đẩy chiếc xe đạp trẻ em mới mua lấp lánh, có đôi tai nhỏ nhắn, gương mặt nhỏ xinh đẹp, cái trán lưa thưa vài sợi tóc mái trông rất soái khí. Điều quan trọng nhất là, cái khuôn mặt nhỏ nhắn với độ đẹp cao này rõ ràng giống phong cách của nhà ai kia.
Tiểu bằng hữu dùng giọng non nớt gọi: "Tam thúc."
Tay Tào Dũng đang cầm dao thái thịt khựng lại: Sớm nên biết mẹ của bác sĩ Diệp sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Cám ơn các bạn đã ủng hộ!!! Ngủ ngon nhé các bạn~ (Chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận