Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2972: [2972 ] không cần nói nhiều (length: 4090)

Nói về nàng và Lệ Tuyền là không giống nhau. Lệ Tuyền là một cô gái từng trải qua yêu đương, còn nàng thì không.
Có hai kiểu người, hoặc là quá tình cảm, hoặc là từ đầu đến cuối không yêu ai thì càng sợ yêu, ngươi sẽ rất giật mình phát hiện một sự thật, có lẽ người sau so với người trước càng sợ.
Người trước đã thử qua mùi vị ngọt ngào, trong đầu còn có ký ức ngọt ngào để hóa giải nguy cơ. Người sau thì không, hơn nữa có thể trong đầu về ký ức tình yêu chỉ có thống khổ.
Việc người chưa từng yêu nhận thức về tình yêu vì sao chỉ có đau khổ, khẳng định là đến từ ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh.
Giống như đám đàn ông nhà Tào, không biết cách theo đuổi con gái, chỉ biết bị theo đuổi ngược lại, bởi vì trong nhà hầu như toàn là những cặp như thế.
Đối với nàng là Tạ Uyển Oánh mà nói, từ nhỏ quan niệm được dạy không phải là nói trên đời không có tình yêu, mà là trên thế giới tuyệt đối có tình yêu, chỉ là tình yêu này làm người ta chửi đổng.
Nghĩ đến chuyện cha mẹ nàng năm xưa ở thôn quê yêu đương oanh oanh liệt liệt, tấm ảnh cưới đã ngả vàng cũ kỹ, vẫn bị mẹ nàng cẩn thận gói ghém trân tàng ở trong ngăn kéo tủ. Mỗi lần nhớ đến chuyện tình năm xưa, Tôn Dung Phương đều nước mắt lưng tròng, xúc động vì thanh xuân thật đẹp.
Sau khi kết hôn, chuyện của ba nàng lụn bại theo, nhà nàng rơi xuống địa ngục, tình yêu sớm bị hiện thực tàn khốc vô tình đánh nát đến hủy diệt.
Tư duy của dân khoa học kỹ thuật như nàng là thừa nhận những sự thật trên.
Các bậc tiền bối thường nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, nói chuyện vợ chồng kết hôn xích mích là quá bình thường, người trẻ tuổi tính toán quá là tỏ vẻ quá phận.
Người thế hệ trước cam nguyện thuận theo tự nhiên khuất phục truyền thống. Người trẻ tuổi tiếp nhận giáo dục cao đẳng có tư tưởng tân thời, tuyệt đối không muốn thần phục loại chuyện vô lý này.
Nếu như tình yêu hôn nhân là một thứ vương bát đản làm bản thân không thoải mái cả đời, vậy thì vì sao phải kết hôn? Trước khi trùng sinh Tạ Uyển Oánh chưa từng kết hôn là do rất nhiều nguyên nhân phức tạp. Đối với nàng mà nói, làm bác sĩ là một việc mang lại cảm giác hạnh phúc chân thật và đơn giản, tình yêu và hôn nhân thì chỉ có ấn tượng kinh dị. Hơn nữa, nàng hiện tại không có điều kiện đó.
Tình yêu hay hôn nhân, cả nam lẫn nữ đều có những yêu cầu ngang bằng, nếu một bên không phù hợp với trạng thái lý tưởng của đối phương, tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn không có hồi kết.
Nếu như nói chuyện hai người xứng đôi có phải chỉ luận đến môn đăng hộ đối là không đủ.
Muốn có được một tình cảm tốt đẹp và ổn định, điều kiện tiên quyết thực sự là mức độ mà hai bên nguyện ý trả giá cho đối phương có ngang bằng nhau không.
Ngươi yêu ta, ta nhất thiết cũng phải yêu ngươi nhiều đi. Ngươi vì ta trả giá rất nhiều, ta cũng cần phải nghĩ cho việc ngươi cũng đã bỏ ra rất nhiều.
Không liên quan đến đạo đức quá khắt khe hay là bắt ép, mà chỉ quan hệ đến việc trả giá và nhận được có cân xứng hay không. Bởi vì người bình thường không ai sẽ ngốc đến mức chỉ trả giá mà không cầu hồi báo.
Cục diện bết bát của nhà nàng kia, mẹ nàng bảo nàng mặc kệ. Đó là chuyện của mẹ nàng và gia đình, sao có thể hoàn toàn bỏ mặc mẹ và ông ngoại của nàng được. Vì thế, nàng càng sợ bên cạnh có người bị liên lụy vì nàng.
"Ta hiểu rồi."
Tiếng nói đối diện đột nhiên kéo trí nhớ của nàng về cảnh tượng hơn bốn năm trước. Hắn xuất hiện ở trong sân nhỏ bệnh viện của nhà dì nàng, cũng là trong bóng tối hai người đối mặt nhau lần đầu. Khéo léo làm sao mà lại bị sư huynh bắt gặp khoảnh khắc quẫn bách trong cuộc đời của nàng và mẹ nàng.
Có phải là sư huynh đã nhìn ra được sự lúng túng và cảnh quẫn của nàng rồi không?
Đột nhiên một cái ấm áp chạm vào khóe môi nàng, làm tim nàng trong chớp mắt tăng tốc biến thành con nai nhỏ xông ngang đụng loạn. Ngẩng mắt lên, cặp mắt đen soái khí trong gang tấc hàm chứa ý cười, ánh sáng của nó cho dù trong bóng tối cũng không cách nào che lấp.
Sư huynh đây là...?
Thích ngươi, không cần nói nhiều.
Hắn đưa tay ra như thường ngày xoa đầu nàng: Không sao, biết ngươi có lo lắng sẽ chờ đến khi ngươi tốt nghiệp.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận