Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2269: [2269 ] làm sao có thể không phúc hắc (length: 3944)

Vừa nghe đến nàng có thể chưa ăn tối, Tào Dũng trong lòng chợt nóng nảy, lập tức cầm điện thoại gọi cho nàng.
Đô đô đô, một lát sau người đối diện bắt máy.
"Oánh Oánh."
Nghe là giọng của Tào sư huynh, Tạ Uyển Oánh bên này khựng lại giây lát: "Sư huynh, anh tìm em?"
"Em đang ở đâu?"
"Em ở bệnh viện Nhi đồng thủ đô." Tạ Uyển Oánh đáp.
Hồ Hạo đứng cạnh nàng, trong ánh mắt viết rõ: Chị nhất định phải cứu con trai tôi.
Cùng lúc đó, La Cảnh Minh tuyệt vọng định gọi điện cho chủ nhiệm khoa nhi của bệnh viện mình cầu cứu. Ai ngờ nghe thấy Tào Dũng gọi điện cho nàng, vội hỏi: "Là bác sĩ Tào phải không?"
Đúng vậy.
"Cô hỏi anh ấy xem có quen lãnh đạo bệnh viện Nhi không?" La Cảnh Minh dặn nàng. Tào Dũng có nhiều mối quan hệ hơn anh, biết đâu lại quen nhiều đại lão hơn cả chủ nhiệm khoa nhi của họ.
"Có chuyện gì vậy, Oánh Oánh?" Tào Dũng nghe thấy trong điện thoại vọng ra giọng lo lắng hỏi han.
Tạ Uyển Oánh kể vắn tắt cho sư huynh: "Họ bảo muốn có giường phải tìm lãnh đạo. Tào sư huynh, anh có quen lãnh đạo bệnh viện Nhi không?"
Lãnh đạo, nói ra nàng cũng quen. Vì người kia từng đích thân đến nhà nàng. Trong lòng Tào Dũng nhất thời trăm mối cảm xúc lẫn lộn, không biết nên khóc hay nên cười.
Sư huynh im lặng kỳ lạ làm Tạ Uyển Oánh nghi hoặc hỏi: "Sư huynh?"
"Em chờ một chút. Anh gọi cho anh ta, bảo anh ta gọi lại cho em." Tào Dũng cho nàng câu trả lời.
Tào sư huynh thật là có mặt mũi lớn, bảo được cả lãnh đạo gọi lại cho nàng. Tạ Uyển Oánh gật đầu.
Không phải do mặt mũi hắn lớn, mà là người kia chủ động lấy lòng. Tào Dũng nghĩ đến đây, thở dài sâu sắc. Nói đi nói lại cũng là do người kia sai, đến nhà nàng lại chỉ để lộ một nửa thân phận. Cho nên lúc gọi cho người này, đừng mong giọng hắn có thể dễ chịu.
"Bác sĩ Tào Chiêu."
Em trai gọi mình bằng cái giọng này, Tào Chiêu suýt nữa thì hoảng sợ, sau đó cười hỏi: "Ai chọc giận em à?"
Hai anh em quá quen thuộc nhau. Tào Chiêu biết rõ em trai không vui sẽ gọi người như vậy.
Tào Dũng cũng rất hiểu người nhị ca này. Cười thì cười, nghiêm khắc thì vẫn cứ nghiêm khắc. Thực ra ẩn ý trong lời hắn là muốn nói với tiểu sư muội: Người này là một kẻ cực kỳ phúc hắc.
Sao mà không phúc hắc cho được? Một bác sĩ khoa nhi có thể làm lũ trẻ mê mẩn xoay vòng vòng, trong lòng tuyệt đối phải chứa một quyển hậu hắc học khoa nhi đọc bản.
"Mặc kệ ai chọc em." Tào Chiêu quan tâm em trai, "Em ăn tối chưa?"
"Có người đến giờ vẫn chưa được ăn tối. Người ta không biết anh là lãnh đạo. Nàng ấy muốn tìm lãnh đạo. Anh gọi điện cho nàng ấy đi." Tào Dũng không khách sáo phê bình nhị ca việc đến thăm nhà không chu đáo.
Tào Chiêu kinh ngạc, bất ngờ nói: "Nàng ấy phải mai mới đến chỗ anh."
"Anh đừng nghĩ nàng ấy là sinh viên y bình thường." Tào Dũng nói, "Anh đặc biệt đến nhà người ta rồi mà không biết sao?"
Em trai nói phải. Tào Chiêu "Hô hô" thở ra, đáp: "Được. Anh sẽ gọi cho nàng ấy. Giúp em quan tâm nàng ấy."
"Không cần!" Tào Dũng mãnh liệt cự tuyệt, muốn quan tâm thì hắn tự quan tâm, không ai được xen vào.
Haizzz, cái thằng em này, hễ cứ đụng đến tình yêu là lập tức đổi thành người khác. Tào Chiêu nghịch nghịch cái điện thoại, đầu ngón tay chạm chạm chạm, tìm số liên lạc của Tạ đồng học. Trong lòng chợt nghĩ, không đúng. Tạ đồng học phải biết anh là bác sĩ khoa Nhi, có thể gọi cho anh chứ.
Khoan đã, anh nhớ ra rồi. Tối đó anh đến nhà, người trao đổi số điện thoại với anh là mẹ Tạ. Mẹ Tạ muốn nhà họ gửi đặc sản quê lên là vì em trai anh, chứ không liên quan gì đến người khác. Tạ đồng học không có cách liên lạc với anh.
(Còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận