Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2797: [2797 ] ai tiết lộ (length: 4052)

Đoàn Tam Bảo dẫn bọn họ mấy người đi trước phòng khám nhi khoa.
Phòng khám và khu nội trú khoa cấp cứu có chút khác biệt.
Người đông chuyện tạp, bác sĩ cho mỗi một b·ệ·n·h nhân thời gian khám b·ệ·n·h rất ngắn. Các thầy cô vội vã làm cho xong việc để tránh bị người nhà khiếu nại. Các ca bệnh khó thực sự cần phẫu thuật sẽ được chuyển thẳng vào khu nội trú. Sinh viên y đi theo ở khoa khám bệnh học được cũng có hạn.
Dựa vào kinh nghiệm của những người trong nhóm họ trước đây đã từng đi theo các thầy cô phòng khám ở các b·ệ·n·h viện khác, Tào Chiêu vẫn luôn không đưa họ ra phòng khám. Hôm nay cho họ ra ngoài đi theo, có lẽ là cân nhắc việc họ sắp ra khoa, trước khi đi tranh thủ thời gian cọ xát để tăng thêm ấn tượng tổng thể về bệnh viện nhi.
Nghe nói thần tiên ca ca được gọi lên gặp lãnh đạo bệnh viện nói chuyện, sẽ tự mình từ tòa nhà hành chính đi xuống phòng khám để gặp bọn họ.
Đến khu nhà khám, không nằm ngoài dự đoán, người chen chúc nườm nượp. Khung cảnh đông đúc này so với các bệnh viện tam giáp tổng hợp khác có lẽ sẽ khác. Ở khoa cấp cứu nhi, việc phân loại bệnh nhân đến khám có phần bá đạo hơn các b·ệ·n·h viện khác, dẫn đến số lượng bệnh nhân đến khám càng kinh khủng hơn. Thứ yếu, thủ nhi là b·ệ·n·h viện chuyên khoa nhi hàng đầu cả nước, là vòng bảo hộ cuối cùng cho trẻ em cả nước. Các phụ huynh ở khắp đất nước đều mang con đổ xô về thủ nhi để khám b·ệ·n·h, số lượng b·ệ·n·h nhân như vậy có thể tưởng tượng được, không phải các b·ệ·n·h viện khác có thể so sánh được.
Đi được nửa đường, gặp được bóng dáng một bạn nhỏ quen thuộc.
"Ca ca, tỷ tỷ!"
Thì ra là khi leo cầu thang đi ngang qua khu vực phòng khám khoa chỉnh hình. Tiểu San San đến b·ệ·n·h viện tái khám, thấy mấy người họ thì chạy chậm một đường tới. Tay trái của bạn nhỏ vẫn còn bó bột, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc chạy nhanh, bỏ lại bà ngoại đi cùng phía sau một quãng đường rất xa.
"Cháu chậm thôi." Bà ngoại San San vừa vỗ vào hai bắp đùi vừa lo lắng gọi cháu gái.
San San đứng trước mặt ca ca tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, hỏi Ngụy ca ca: "Ca ca, anh khỏe lại rồi sao? Quay lại bệnh viện làm việc sao?"
Trong lúc vô tình k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, bạn nhỏ đã để lộ bí m·ậ·t ca ca bị ốm.
Mặt Ngụy đồng học tối sầm lại, quay sang nhìn Đới Nam Huy, Đới Nam Huy là người phụ trách liên lạc với bạn nhỏ về những việc liên quan đến anh.
Đới Nam Huy cuống quýt vẫy vẫy tay: Tuyệt đối không phải ta tiết lộ.
San San thấy vậy liền nói với ca ca: "Tỷ tỷ nói."
Mọi chuyện dồn đến chỗ Tạ đồng học. Tạ Uyển Oánh lập tức xoay theo tình thế khẩn cấp, nháy mắt mấy cái, ra vẻ kinh ngạc chỉ xuống mình, khiến bạn nhỏ đừng nói d·ố·i: Là ta nói sao?
"Không phải chị này, mà là một chị khác. Khoảng thời gian đó chị ấy thường xuyên đến b·ệ·n·h viện thăm cháu." San San nói.
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, là Lý Á Hi.
Đới Nam Huy nhướn mày.
Liếc mắt nhìn biểu tình của người này, Ngụy đồng học thúc khuỷu tay vào người hắn một cái.
"Cô ấy là hảo tâm, biết là không giấu được." Đới Nam Huy bất giác biện hộ cho Lý Á Hi.
Mọi người còn lại đều hiểu.
Lúc Lý Á Hi làm nghiên cứu điều tra ở thủ nhi, những chuyện mà cô ấy đã làm cho thân nhân của các em nhỏ còn nhiều hơn thế này rất nhiều.
Vừa chạy theo cháu ngoại gái, bà ngoại của San San vội vã đi tới, theo bà còn có hai người phụ nữ khác, khuôn mặt trông rất quen.
Tạ Uyển Oánh và mọi người rất nhanh nhận ra đó là mẹ của Tiểu Tuệ và mẹ của Chu Tinh.
Tại sao hai nhóm người này lại gặp nhau ở đây?
Ngụy đồng học đã lâu không tới b·ệ·n·h viện, không nắm rõ tình hình, nhỏ giọng hỏi mọi người: "Là hiến tạng sao?"
Khí quan của Tiểu Ngọc là hiến tặng. Bởi vì thời điểm Tiểu Ngọc hiến tặng nội tạng và thời gian Chu Tinh, Tiểu Tuệ cùng các bạn nhỏ khác được cấy ghép nội tạng rất gần nhau, không dám chắc liệu người nhà của những người hiến tặng có ý kiến gì với người thân của người nhận hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận