Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 130 - Nhà của viện trưởng (2)



Chương 130 - Nhà của viện trưởng (2)




Tưởng Anh mở cửa, nhìn thấy ba cô gái trẻ xinh đẹp đứng bên ngoài.
Cả ba người đều để tóc dài tung bay, đội chiếc mũ lông nhung đang mốt mùa đông, mặc váy ngắn, quần dài cùng hai chiếc áo khoác lông màu sắc rực rỡ. Người còn lại mặc một chiếc áo khoác cashmere ngắn màu trắng.
Trong ngày Tết, ai mà chẳng ăn mặc đẹp, ba cô gái đều vẽ lông mày, tô thêm son môi. Nghĩ đến đây, Tưởng Anh hoàn hồn nhớ đến Tam Kiếm Khách ở phòng khách, rõ ràng đẹp trai như vậy mà hôm nay cũng không ăn vận gì cho lắm.
"Các cháu là người của bệnh viện chúng ta nhỉ?" Tưởng Anh hỏi khách đến thăm, nghiễm nhiên không mấy quen thuộc ba cô gái trước mặt này.
"Dạ vâng. Chúng em tới nhà viện trưởng Ngô chúc tết, cô Tưởng ạ." Cô gái đứng đầu nói: "Chủ nhiệm Triệu không rảnh, vậy nên chúng em thay ông ấy đến đây đưa đồ cho viện trưởng Ngô."
"Mấy đứa từ ban của chủ nhiệm Triệu?" Tưởng Anh nghe lời đối phương, hỏi tiếp.
"Em là Chương Tiểu Huệ, hai người bọn họ là Thẩm Hi Phi cùng Hoàng Bội Bội ạ." Chương Tiểu Huệ đáp.
Thẩm Hi Phi vội vàng nói thêm: "Cô Tưởng, bây giờ Chương Tiểu Huệ đang làm nghiên cứu sinh trong Khoa tim mạch của chủ nhiệm Triệu, sau này cũng sẽ ở lại. Em với Hoàng Bội Bội là nghiên cứu sinh Khoa phụ sản và huyết học, sẽ cố gắng tranh thủ thời gian ở lại bệnh viện ạ."
Cùng lúc đó, Hoàng Bội Bội cũng tiếp lời: "Không biết cô Tưởng còn nhớ hay không, trước đây ba tụi em đều là học viên ở đoàn nghệ thuật của trường y. Trước đây cô Tưởng cũng đến đoàn hướng dẫn chúng em khiêu vũ."
Tưởng Anh là giáo viên vũ đạo của Học viện âm nhạc Quốc gia.
Đối phương đã giới thiệu như vậy, Tưởng Anh cũng gắng sức nhớ lại ấn tượng với mấy cô gái này, khả năng cũng có một chút: "Hình như là....." Nói rồi bà để ba cô gái vào nhà mình. Dù sao đối phương đã nói là người của chủ nhiệm Triệu, trước đây ông ấy cũng là học sinh của chồng bà, quan hệ cũng rất tốt.
Ba người Chương Tiểu Huệ đi vào phòng khách, nhìn thấy Tam Kiếm Khách đang làm sủi cảo, trong nháy mắt vô cùng kinh hỉ.
"Vậy mà là bọn họ." Thẩm Hi Phi truyền ánh mắt với hai người kia.
Điều này đối với bọn họ thật sự rất bất ngờ, bình thường không dễ gì mới tìm được cơ hội nói chuyện với Tam Kiếm Khách.
"Các em ngồi đi." Tưởng Anh nói với ba cô gái: "Mỗi người tự lấy một cái ghế nhé."
Chương Tiểu Huệ cùng hai người còn lại để ghế đẩu xuống, nhất thời không dám tiến đến trước mặt ba người Tào Dũng.
Tưởng Anh trở lại phòng bếp, tiếp tục bận rộn, quay đầu hỏi Chu Hội Thương: "Sao vợ của em chưa đến thế?"
"Hôm nay cô ấy có ca trực ạ, nói rằng ngày mai sẽ qua đây chúc tết." Chu Hội Thương đáp, khẩn trưởng làm sủi cảo, hoàn toàn không ngẩng đầu lên xem ai tới.
"Hai em kết hôn một năm rồi nhỉ, cũng sắp có con rồi. Hai người kia thì sao?" Tưởng Anh quay sang, hỏi đối tượng của hai người đàn ông độc thân còn lại.
"Vẫn chưa đâu vào đâu ạ." Với tư cách là thẳng nam, Nhậm Sùng Đạt rất nhanh chóng trả lời.
"Không đi tìm gì nhỉ." Tưởng Anh nói thêm: "Người tốt không có khuyết điểm, sao có thể không tìm được đối tượng? Đây không phải chê cười sao? Sao hôm nay mấy em không mặc đẹp hơn chút?"
Nhậm Sùng Đạt thẳng thắn đáp: "Nhà của viện trưởng Ngô cũng giống nhà em vậy, đến ăn sủi cảo chứ đâu phải là lên sân khấu, không cần thiết ạ."
Nghe được câu này, sắc mặt ba cô gái Chương Tiểu Huệ cứng lại. So sánh, các cô đến nhà viện trưởng chúc tết có phần hơi quá.
Phía đối diện, Tưởng Anh nghe thấy lời bộc trực thành khẩn của Nhậm Sùng Đạt, mỉm cười: "Lão Ngô nhà tôi vui muốn chết đi được, đúng thật, giống như nhà mình là được. Thật ra thì các em đều có người mình thích chứ nhỉ? Tôi nhìn ra được đấy. Như Tào Dũng vậy, ra nước ngoài ba năm, mọi người đều cho là em có thể sẽ mang một cô gái Tây về."



Bạn cần đăng nhập để bình luận