Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1626: Người nhà bệnh nhân có gì muốn nói



Chương 1626: Người nhà bệnh nhân có gì muốn nói




Chương 1626: Người nhà bệnh nhân có gì muốn nói
Bệnh viện Nhân Dân không dám làm. Nếu như không phẫu thuật lồng ngực, thực hiện phẫu thuật tim mạch có thể thử dùng nội soi lồng ngực. Gây mê trong nội soi lồng ngực phải làm xẹp một bên phổi để nhường không gian phẫu thuật. Nếu thuyên tắc phổi thì làm như thế nào để xẹp phổi.
“Anh ấy phẫu thuật phần phổi khi đó là làm ở bên trái. Nếu là ở bên phải, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, nội soi lồng ngực trong thời gian gần là điều không thể làm. Hiện tại anh ấy bị thuyên tắc phổi ở cả hai bên, bên trái nghiêm trọng hơn.” Thân Hữu Hoán tiếp tục giải thích những suy nghĩ của bác sĩ ở đây.
Phẫu thuật nội soi lồng ngực thường phải khoan lỗ ở bên phải, làm xẹp bên phải phổi.
“Những suy nghĩ này của anh đã trao đổi với khoa ngoại bệnh viện rồi sao? Các anh dự định yêu cầu khoa ngoại hỗ trợ các anh điều gì?” Vu Học Hiền hỏi đến cùng.
Vu Học Hiền hỏi điểm mấu chốt, Tạ Uyển Doanh vểnh tai nghe, chú ý đến phát biểu của các giáo sư.
“Bác sĩ Đô vừa mới trở về, tôi chưa trao đổi với anh ấy. Dù sao thì có cuộc họp, có ý kiến gì có thể thảo luận tại hội thảo.” Thân Hữu Hoán tùy tiện trả lời câu hỏi của anh ấy.
Vu Học Hiền gần như trừng mắt với anh ấy, quay sang liến Cận Thiên Vũ bên kia như muốn hỏi: Phong cách bạn học của anh luôn như vậy sao?
Không sai là phong cách này, chính vì như vậy nên luôn không ăn ý với anh ấy. Một người đi vào Quốc Hiệp, một người khác chắc chắn chết cũng sẽ không ở trong cùng một bệnh viện với người kia, sẽ bị chọc giận. Cận Thiên Vũ nghĩ.
Sau khi Thân Hữu Hoán nói như vậy, ánh mắt của những người có mặt tại hiện trường nhanh chóng chuyển sang Đô Diệp Thanh chờ đợi khoa ngoại trả lời. Mọi người yên lặng đợi một lúc, phát hiện phong cách vị bác sĩ Đô này dường như khác hoàn toàn với đại lão Trương.
Đại lão Trương miệng lưỡi cay độc, Đô Diệp Thanh khuôn mặt im lặng là vàng, không thích nói chuyện, dường như bản năng không có độc địa, có phải người này so với đại lão Trương dễ gần hơn không.
Khương Minh Châu nhích lại gần bạn trai hỏi giúp tiểu học muội một câu: “Người này dễ nói chuyện không?”
Bàn về dễ nói chuyện, lão phật gia kia không phải luôn tâng bốc mình dễ nói chuyện nhất? Trên thực tế thì Đào Trí Kiệt có dễ nói chuyện không?
Câu hỏi của bạn gái tương đương với việc nói thừa. Nghĩ thôi cũng biết, chỉ cần đại lão không có một nguyên tắc khăng khăng riêng chân chính theo đúng nghĩa thì là dễ nói chuyện.
Cầm cây bút trong tay mình, Đô Diệp Thanh cuối cùng cũng mở miệng, nở một nụ cười lịch sự trên gương mặt sạch sẽ nói: “Hôm nay có không ít đồng nghiệp đến tham gia hội thảo là một chuyện tốt.”
“Anh không cần quá khách sáo. Có vấn đề gì có thể nói thẳng.” Khương Minh Châu không nhịn được nói giúp cho tiểu học muội, thầm nghĩ tiểu học muội ở đầu dây bên kia nhất định là đang mỏi mắt mong chờ.
Đô Diệp Thanh dương như nghe thấy lời lẩm bẩm của cô, ánh mắt liền liếc nhìn cô.
Khương Minh Châu cúi đầu, giấu điện thoại đang nhắn tin cho tiểu học muội trong túi rồi nói.
“Người nhà bệnh nhân có gì muốn nói sao?” Đô Diệp Thanh hỏi, dường như nhìn ra được mờ ám đó trong túi Khương Minh Châu.
Lại nói đại lão đúng là đại lão, không giống như các bác sĩ trẻ tuổi làm bác sĩ rèn luyện EQ không đúng chỗ.
Nghe giáo sư Đô chủ động nói ra điều này, Tạ Uyển Doanh nhận ra các giáo sư đàn anh mở cuộc họp này là có ý an ủi sự lo lắng của cô. Chỉ là trong hội thảo này có thể sẽ có cãi vã cùng sự quan tâm lo lắng của các bác sĩ, mọi người không muốn cô nghe thấy được bị kích động ở hiện trường.
Đô Diệp Thanh thừa nhận điều này, anh ta tiếp nhận bệnh này, một là vì giáo sư giao phó muốn anh ta tiếp nhận, hai là nghe nói đây là người nhà của sinh viên học viên y cũ, nên giúp được thì giúp.
Trao đổi với người nhà bệnh nhân là một trong những nhiệm vụ hàng ngày của bác sĩ. Nếu người nhà bệnh nhân cũng là sinh viên y am hiểu về y học, thì công việc trao đổi bác sĩ nhất định phải cẩn thận hơn. Chính vì tình huống này, Quốc Trắc bọn họ cũng mở rộng cửa để người Quốc Hiệp đến dự thính. Giống như khi mẹ của đại lão Trương bọn họ điều trị bệnh ở Quốc Hiệp.





Bạn cần đăng nhập để bình luận