Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 591 - Giáo sư an ủi



Chương 591 - Giáo sư an ủi




“Bất luận có chuyện gì, y tá là người chịu trách nhiệm nặng nề nhất. Y tá cấp cứu có trách nhiệm phân công và báo cho bác sĩ ở khoa tương ứng. Bác sĩ Diệp đã tiếp nhận bệnh nhân, dù cô ấy có là bác sĩ hàng đầu, làm trong khoa nội thì cũng không nên làm như vậy. Tôi sẽ gọi điện cho bên khoa ngoại. Em đứng ở đây chờ thông báo đi.” Hiếm hoi thấy Đàm Khắc Lâm trấn an cô.
Việc này không phải lỗi của sinh viên. Làm sao cô có thể biết trước được tình hình của phòng khám Bắc Đô 3 chứ.
Mấy người Tôn Ngọc Ba nghe thấy khẩu khí Đàm Khắc Lâm bỗng dưng ôn hoà thì cảm thấy không đúng lắm, anh ấy mà chủ động đi tìm người á, nghe mà giật cả mình, trợn cả mắt: Đối với Đàm Khắc Lâm đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Tạ Uyển Doanh nghe theo lệnh của giáo sư, đứng tại chỗ chờ tin, một bên chạm vào mạch đập của mẹ Đông Tử vì sợ tim đã ngừng đập.
Bác sĩ Thái đeo găng tay, hướng về phía cô nói: “Tránh ra đi.”
“Chờ thêm chút nữa đi. Bác sĩ bên khoa ngoại sắp tới rồi.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Cô báo với bên khoa ngoại sao?” Bác sĩ Thái nghĩ cô đang nói đùa, cô là ai mà có thể gọi bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện xuống.
Lúc hai người đang nói chuyện, Tạ Uyển Doanh không ngờ rằng tốc độ xử lí vấn đề của giáo sư Đàm nhanh tới vậy, rất mau đã có bác sĩ nam chạy tới hành lang cấp cứu.
Y tá nhìn thấy bóng người xuất hiện, giật mình kêu lên: “Ngoại khoa xuống sao?”
“Các cô không thông báo với khoa ngoại sao?” Bác sĩ nam chạy tới hỏi cô y tá vừa dứt lời.
“Chúng tôi có gọi điện qua bên đó rồi.” Y tá phản bác.
“Chúng tôi đã hỏi qua rồi, phía trên nói không nhận được cuộc gọi nào từ chỗ các cô cả.” Bác sĩ tức giận nói xong, quay đầu hét lớn: “Ai là Tạ Uyển Doanh?”
“Là em, thưa giáo sư!” Tạ Uyển Doanh giơ cao cánh tay: “Bệnh nhân ở bên này!”
Bác sĩ Thái nhìn người giáo sư kia, kinh ngạc nói: “Cái này…”
Thôi Thiệu Phong, phó chủ nhiệm khoa ngoại tổng quát, đích thân xuống khám sao?
“Giáo sư qua đây xem một chút, có cần phải lập tức đưa vào phòng mổ để khám xét không ạ?” Tạ Uyển Doanh nói.
“Để tôi xem.” Thôi Thiệu Phong kéo áo bệnh nhân nữ lên khám, quay đầu hỏi bác sĩ Thái: “Họ nói anh muốn phẫu thuật cắt tĩnh mạch cho bệnh nhân?”
Dụng cụ cắt tĩnh mạch do y tá chuẩn bị đã được chuẩn bị ngay bên cạnh, bác sĩ Thái không có cách nào phủ nhận: “Bác sĩ Diệp yêu cầu tôi thực hiện.”
“Cô ta không phải bác sĩ ngoại khoa thì làm sao có thể hiểu được thao tác phẫu thuật? Chính anh cũng thấy bản thân mình làm được sao? Trả lời tôi ngay!”
Ánh mắt bác sĩ Thôi hung hăng khiến bác sĩ Thái co rúm lại, mãnh liệt lắc đầu: “Giáo sư Thôi, tôi biết tôi không làm được, tôi chỉ bày bộ dạng này lấy lòng bác sĩ Diệp thôi.”
“Không làm được mà không biết đường tìm bên ngoại khoa sao? Anh đeo găng tay để làm gì, phí cả đôi găng tay. Cút sang một bên cho tôi!”
Bác sĩ Thái đứng qua một bên.
“Kiểm tra danh sách và gửi tới phòng CT ngay lập tức.” Thôi Thiệu Phong không cho anh ta cơ hội lùi bước, bắt anh ta phải làm việc nghiêm túc.
Bác sĩ Thái chạy đi kiểm tra danh sách.
“Giáo sư, đây là máu em đã lấy cho cô ấy.” Tạ Uyển Doanh lấy từ trong cặp sách ra mấy ống máu.
“Tốt lắm.” Bác sĩ Thôi cầm lấy ống máu trong tay cô.
Bác sĩ Thái đem danh sách tới. Trước tiên bác sĩ Thôi viết giấy khám CT rồi gọi người tới đẩy bệnh nhân tới phòng CT. Một bên lại viết thêm đủ loại đơn xin phân tích mẫu máu, anh viết với tốc độ cực kì nhanh, đưa giấy tờ cho bác sĩ Thái rồi ra chỉ thị: “Anh mang đến phòng thí nghiệm ngay lập tức. Thiếu cái nào tôi hỏi tội anh!”
“Rõ, thưa giáo sư.” Bác sĩ Thái cầm lấy ống máu và danh sách trong tay, quay đầu tìm bác sĩ Diệp nhưng không thấy người, không thể làm gì khác ngoài nghe theo lệnh của bác sĩ Thôi liền chạy nhanh tới phòng thí nghiệm máu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận