Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3512: [3512 ] tới khách quý (length: 3979)

Là bạn bè, không cần ngày nào cũng nói cám ơn.
Tống bác sĩ trong mắt ý tứ lau nàng hiểu được, Tạ Uyển Oánh mau chóng gật gật đầu: Dạ.
Có thể làm bạn bè của Tống bác sĩ, là vô cùng vinh hạnh.
Vừa tiễn Tống bác sĩ đi, trên đường trở về phòng bệnh thì điện thoại vang lên.
"Oánh Oánh, tớ tới bệnh viện." Ngụy Thượng Tuyền đồng học nói, "Nàng hôm nay thế nào?"
Ngụy đồng học lúc này đến là muốn sao đây.
Nhớ mọi người đều nhường Ngụy đồng học không nên tới. Không phải đám bạn học này của họ ngăn Ngụy đồng học không cho thăm bệnh nhân, mà là bác sĩ của Quốc Trắc không cho Ngụy đồng học tới.
Quốc Trắc chuyên khoa chữa bệnh tim, biết tim của Ngụy đồng học có bệnh, sợ bị đả kích, nếu ở phòng ICU lại thêm một ca cấp cứu nữa thì thật đáng sợ.
"Không sao." Ngụy đồng học giải thích, "Tớ tìm được người giúp tớ thông quan hệ rồi, đến lúc đó họ sẽ đồng ý cho tớ vào phòng bệnh gặp nàng."
Người nào có thể thần thông quảng đại như vậy, thuyết phục được bác sĩ của Quốc Trắc, có thể thuyết phục được cả Trương đại lão sao? Hiện tại người dẫn đầu đội ngũ chủ trị cho bệnh nhân là Trương đại lão. Không có Trương đại lão gật đầu đồng ý thì Ngụy đồng học không vào được đâu.
Ngụy đồng học tiếp tục quả quyết: "Người này chắc chắn có thể khiến tất cả mọi người ở Quốc Trắc gật đầu."
Có thể không được sao? Người mà hắn mời đến thuyết khách là bậc thiên vương, là kim chủ ba ba.
Bởi vì kim chủ ba ba kêu hắn bảo mật nên hắn không thể nói ra, chỉ có thể khiến Tạ đồng học ở đầu dây bên kia ngơ ngác.
"Oánh Oánh, tới chỗ đó gặp được cậu rồi tớ nói cho cậu nghe."
Nghe giọng điệu thề thốt khác thường của Ngụy đồng học, làm cho cô không khỏi lại lo lắng thêm.
Cất túi, cô đi đến hành lang cạnh cửa sổ, hướng này vừa vặn nhìn được cổng chính của bệnh viện Quốc Trắc, cô muốn nhìn xem Ngụy đồng học có tới không. Nhìn qua, trước cổng bệnh viện người đông xe cộ nhiều, trong đó một chiếc xe hơi đi lại như con thoi trông có vẻ hơi quen thuộc.
Chiếc xe hơi màu xám đó là vì trước cổng bệnh viện người quá đông nên sợ xảy ra chuyện mới chậm rãi dừng lại, không chạy về trước.
"Đến rồi, Tề tổng." Thư ký ngồi ở ghế phụ lái nói.
Tề Vân Phong đang nghiêng người dựa vào ghế sau xe ngủ gật, nghe thấy tiếng liền đeo mắt kính lên, quay đầu nhìn ra ngoài xe, thấy đó là cổng bệnh viện.
Thư ký thấy dáng vẻ tiều tụy của hắn, khuyên: "Tề tổng, hay là chúng ta gọi điện thoại bảo Trương chủ nhiệm đến biệt thự của ngài một chuyến, mang tài liệu cho ngài cũng được, ngài không cần tự mình vào bệnh viện. Dù sao ngài cũng vừa mới về nước, tối qua ngủ không ngon trên máy bay."
Mấy ngày gần đây hắn liên tục đi công tác ở nước ngoài để lo hạng mục lớn, bận đến không thể phân thân, nếu không thì hẳn đã đến xem tình hình từ sáng sớm rồi. Trong đó còn một nguyên nhân là cậu nhóc họ Ngụy ngày nào cũng giục hắn lúc nào đến bệnh viện, bảo là cô ta mời người mong hắn quyên tiền cứu người, nói là dùng máy mới không biết đã ra làm sao rồi.
Là người trực tiếp bỏ tiền quyên góp, có lẽ thật sự còn mong người đó được cứu hơn cả người thân nữa.
Xem kìa, lại có điện thoại của cậu nhóc Ngụy nữa rồi.
Nghĩ đến Ngụy đồng học có cùng bệnh tình với mình, lại còn lo lắng cho bạn gái, ai mà chẳng ít nhiều cảm thấy thương cảm. Cầm điện thoại lên, Tề Vân Phong nói: "Tôi lên phòng làm việc của Trương chủ nhiệm một chuyến, các cậu ở trong xe đợi."
Thư ký biết hắn mệt mỏi, nhất định không để hắn một mình đi, kêu lên: "Tề tổng, tôi đi cùng ngài." Vừa nói, liền vội vàng xuống xe giúp hắn mở cửa xe.
Sau khi xuống xe, Tề Vân Phong dặn dò cấp dưới: "Đừng có gọi tôi là Tề tổng ở bên ngoài."
Thư ký im lặng.
Hai người đi tiếp vào trong bệnh viện.
Tạ Uyển Oánh đang đứng cạnh cửa sổ tìm Ngụy đồng học thấy cảnh này, nghĩ đến người đàn ông xuống xe đeo kính kia có vẻ quen mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận