Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1440: Tim đập nhanh



Chương 1440: Tim đập nhanh




Chương 1440: Tim đập nhanh
Đàn anh Tào cùng cô ăn mì chua cay. Tim Tạ Uyển Doanh bỗng nhảy mất nhịp.
“Cậu ta mua món ngon gì vậy? Mì chua cay sao?” Lý Hiểu Băng tiến đến cạnh điện thoại hỏi, dường như cách rất xa vẫn nghe thấy được mùi cơm chín bốc khói.
“Đàn chị bị đau răng sao ăn được mì chua cay ạ.” Tạ Uyển Doanh quay đầu lại khuyên đàn chị ăn gì phải lựa chọn cẩn thận.
“Đúng rồi, chị nhìn hai người các em ăn mì chua cay.” Lý Hiểu Băng cười cười, nghĩ đến Tào Dũng là người rất biết lãng mạn, nói là cùng ăn mì chua cay với tiểu học muội, quay đầu lại chờ chồng cô ấy đến rồi nói cho chồng nghe.
Tạ Uyển Doanh nhìn khuôn mặt đàn chị có ánh lên nét cười quỷ quái, liền trừng mắt nhìn.
Cùng lúc đó, ở hành lang bên kia, mẹ Tư Tư lo lắng vị trí miếng bông trong miệng con gái bị lệch, bất đắc dĩ dùng hai cánh tay cố định mặt cô bé lại để chỗ kia không cử động nữa: “Mẹ cho con biết, đầu miếng bông trong miệng con là nước thuốc, để giúp hàm răng của con cắn không bị đau. Con cứ nhích tới nhích lui, chính con không thấy khó chịu hả?”
Quá khó chịu, miệng bông mang theo nước thuốc, Tư Tư đã sớm buồn nôn đến muốn ói, cho nên miệng nhỏ nhai nhai vài cái.
Có con gái không chịu nghe lời, mẹ Tư Tư tức đến bất lực, duỗi cánh tay ra tét một phát, đánh vào mông nhỏ của đứa bé.
Sau khi bị mẹ đánh, Tư Tư bị dọa sợ, đầu mũi nhỏ ấm ức hơi đau, muốn khóc. Thời điểm khoang mũi thở nhẹ hé miệng ra, miếng bông trong miệng rơi xuống, sau đó tay nhỏ của bé che lấy yết hầu.
“Sao vậy, Tư Tư?” Mẹ Tư Tư phát hiện bộ dạng khác thường của con gái, sốt ruột kéo cái đầu nhỏ của con gái: “Để yên, để mẹ nhìn xem, con làm gì thế. Con há mồm ra.”
Bị mẹ bắt kéo mặt mình ra, đầu Tư Tư hơi ngẩng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mà sắc mặt trắng bệch, mí mắt lay động, trong cổ họng phát ra tiếng ực.
“Bị nghẹn chỗ đó sao?” Mẹ Tư Tư đẩy miệng nhỏ con gái ra, thọc ngón tay vào cái miệng nhỏ của con gái tìm tòi, ý đồ gảy ra thứ gì đó vướng trong đó. Gảy mãi không được cái gì, ngược lại khiến toàn bộ cơ thể của con gái mềm nhũn, rơi vào trong ngực bé.
Không lâu sau, Tạ Uyển Doanh và Lý Hiểu Băng quẹo vào cuối đường thì nghe thấy có người lớn tiếng gọi bác sĩ: “Bác sĩ, bác sĩ!”
“Xảy ra chuyện gì?” Lý Hiểu Băng tranh thủ thời gian quay đầu lại xem xét tình hình.
“Đàn chị, chị tìm một chỗ ngồi tạm, em đi qua đó xem xem, ngàn vạn lần đừng nóng vội.” Từng có kinh nghiệm từ lần được chỉ bảo trước, Tạ Uyển Doanh hiện tại muốn sắp xếp tốt cho đàn chị đã.
“Em đi đi.” Biết rõ điều cô lo lắng, tay Lý Hiểu Băng vịn chặt vào thành lan can, buông tay cô ra, chỉ về phía trước kêu cô đi cứu người.
Tạ Uyển Doanh xác định người phụ nữ có thai này không chạy loạn mới yên lòng, xoay người bắt đầu chạy.
Mẹ của đứa trẻ lớn tiếng kêu cứu, đã có bà y tá tầm bốn mươi năm mươi tuổi chạy đến trước liếc nhìn khu nhà khám bệnh, đoán được tình hình liền hô lớn nhờ sự trợ giúp: “Có một đứa bé xảy ra chuyện, hình như hô hấp không đều.” Vừa hô người, y tá kia đi tới bên cạnh đứa trẻ nghĩ biện pháp xem có thể làm sơ cứu hay không, hỏi mẹ đứa bé: “Nó làm sao vậy? Ăn phải gì đó?”
“Nó không ăn gì hết, nó vừa trị liệu răng xong không lâu.” Mẹ đứa bé đáp: “Bác sĩ bảo nó cắn miếng bông, nói quan sát tại chỗ này, không cần trở về nữa.”
Miếng bông bị tắc trong khí quản sao? Y tá nghe đến đây liền giật mình, hỏi: “Nó được bác sĩ nào chỗ đó khám?”
“Bác sĩ Trần.” Mẹ đứa bé hỏi: “Có cần tôi trở lại tìm bác sĩ Trần tới đây không?”
“Cô cứ đi tìm anh ấy đến đây.” Y tá đặt đầu của đứa trẻ nằm xuống, một tay dùng sức đập vào lưng đứa trẻ.
Vỗ một hồi dường như không có vật gì rơi ra, cơ thể mềm nhũn của đứa trẻ không chút sức lực liền dựa vào người lớn, cổ họng kêu ư ư.





Bạn cần đăng nhập để bình luận